CHƯƠNG 134
Nhà họ Triệu các người có tư cách quản lý à?
Lời này vừa mới nói ra giống như là một cái búa nặng trăm cân gõ mạnh vào trong lòng người nhà họ Triệu.
Đúng vậy đó.
Canh Phong không động vào mộ tổ nhà họ Triệu.
Nhưng mà anh ta muốn chôn ai, hình như là chúng ta không có tư cách quản.
Hiện tại tổ địa đã biến thành của Canh Phong rồi.
Không phải là của nhà họ Triệu bọn họ.
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt của người nhà họ Triệu lập tức sụp đổ.
Canh Phong lại nói: “Triệu Long, tôi nhớ lại lúc ký hợp đồng hình như ở trong có một điều kiện như thế này, ngoại trừ không di chuyển mộ tổ và nhà thờ nhà họ Triệu thì tôi có quyền xử lý hết tất cả.”
Anh ta híp mắt nhìn về phía bà cụ Triệu: “Mượn lời mà bà đã nói, tôi muốn chôn chó thì chôn chó, muốn chôn mèo thì chôn mèo, bà không có tư cách can thiệp.”
“Là, là vậy à?”
Bà cụ Triệu nhìn Triệu Long, trong mắt đều là vẻ tuyệt vọng.
Biểu cảm trên mặt Triệu Long vô cùng phức tạp, ông ta rất hối hận, nhưng mà vì để có được sáu trăm tỷ nên không còn có cách nào khác.
Ông ta nhắm mắt, không nói lời nào.
Rốt cuộc, ông ta cũng đã nhìn rõ một sự thật, sáu trăm tỷ đó là Canh Phong đặc biệt dùng để gài bẫy nhà họ Triệu.
Mục đích là vì muốn đặt tro cốt của Triệu Hồng Chí vào mộ tổ nhà họ Triệu.
Nhưng mà ông ta không có cách phản bác.
Là thật, quả nhiên là thật.
Bà cụ Triệu run rẩy chỉ về phía người con trai mà mình thiên vị nhất, há to miệng, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
Phốc.
Bà cụ Triệu đỏ bừng mặt, há miệng phun ra một ngụm máu.
Ngất xỉu tại chỗ.
Trong sự tuyệt vọng, bà cụ Triệu phun ra một ngụm máu, ngất ở trong ngực của thím ba.
Bà ta không thể cãi lại một câu nào của Canh Phong.
Nơi này đã là địa bàn của Canh Phong.
Người ta muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó.
Chỉ cần không di chuyển nhà thờ và mộ tổ nhà họ Triệu bọn họ thì không có vấn đề gì.
“Cái này… chẳng lẽ thật sự muốn chôn một người vô ích vào trong mộ tổ nhà họ Triệu chúng ta?”
Nhà họ Triệu nhăn nhó khóc lóc.
“Chúng ta, chúng ta không thể ngăn cản được.”
Cũng có người oán trách: “Nếu như biết có thể chôn được mà còn dùng phương thức làm người nhà họ Triệu chúng ta mất mặt như thế, không bằng lúc trước trực tiếp đồng ý cho rồi.”
“Đúng là xấu hổ chết đi được mà, ở đây ầm ĩ cả nửa ngày, ngay cả tư cách quản chuyện này mà chúng ta cũng không có, chúng ta còn đứng đây làm cái gì nữa chứ. Nếu như muốn mất mặt thì các người cứ ở đó mất mặt đi, tôi đi đây.”