CHƯƠNG 1322
Dựa theo tốc độ hồi phục trước đây, vết thương như vậy phải mất ít nhất một tháng mới có thể hoàn toàn bình phục, nhưng hiện tại Vương Bác Thần cảm thấy, nhiều nhất là trong năm ngày, mình có thể hoàn toàn hồi phục.
Đồng thời, Vương Bác Thần phát hiện ra rằng sau khi Bất Tử Trường Sinh Công được vận hành, mối liên hệ giữa ngũ tạng dường như chặt chẽ hơn.
Công pháp này không đơn giản.
Chỉ là hiện tại bản thể của Linh Tháp chỉ có ba tầng, trí nhớ không toàn diện, rất nhiều chuyện cũng không nhớ rõ.
“Linh Tháp… khá thú vị.”
Nhưng ngay sau đó, Vương Bác Thần đã trở nên cảnh giác.
Anh có thể lấy được Linh Tháp, vậy chẳng phải bên cổ tộc ẩn thế cũng có người lấy được ư?
Không phải là không thể.
Nếu vậy, cổ tộc ẩn thế sẽ rất đáng sợ.
Vậy Thiên Đình phía trên cổ tộc ẩn thế sẽ đáng sợ đến mức nào?
Vương Bác Thần biết rằng kẻ thù mà anh sẽ đối phó cực kỳ mạnh mẽ, nhưng anh không mường tượng được cụ thể.
Nhưng bây giờ dưới sự so sánh như vậy khiến Vương Bác Thần không thể không cảnh giác.
Sức mạnh của Linh Tháp là thứ mà anh đã tận mắt chứng kiến.
Hơn nữa, Tân Mệnh ở Đằng Vân cảnh, mặc dù đã chết, nhưng như vậy chỉ chứng tỏ thực lực Tần Mệnh tương đối yếu.
¡ Nhưng dù như vậy, đó cũng là Đăng Vân cảnh!
Anh đã cố gắng hết sức để giết Tần Mệnh.
Mà đẳng cấp như Tần Mệnh chỉ là chó săn của cổ tộc ẩn thế và nô bộc của Thiên Đình.
Nghĩ cũng biết, cổ tộc ẩn thế đã mạnh như thế, thì Thiên Đình còn thần bí hơn kia không cần phải nói! !
Phải nhanh chóng đột phá Đằng Vân cảnh, nếu không chỉ có thể đi đến cổ tộc ẩn thế tìm đường chết!
Mặc dù Vương Bác Thần tự tin, nhưng vân chưa tới mức mù quáng.
“Ông già, ông điếc à? Tôi bảo ông đổi ghế với tôi, ông không hiểu à?”
Lúc này, dòng suy nghĩ của Vương Bác Thần bị cắt ngang bởi một giọng nói chua ngoa.
Vương Bác Thần cau mày nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ tóc nhuộm vàng, trang điểm đậm, đang chỉ vào một ông lão tàn tật giận dữ mắng nhiếc.
“Mấy người Nước R các người đều rác rưởi, đều không có tố chất như thế sao? Đổi chỗ thì chết ông à? Hừ, đồ nhà quê, cút đi để chỗ cho tôi mau, tôi muốn ngồi cạnh cửa sổ ông không hiểu sao? Nói nhẹ nhàng thì không thèm nghe đúng không? Quả nhiên, người Nước R các người đều là cái loại tố chất thấp. Tôi là người Mỹ đấy, ông dám không đổi chỗ ngôi cho tôi à. Không phải nước R các người hay hô hào lẽ nghi các kiểu lắm à? Lão già ông đúng là đạo đức xói mòn.”
Ông lão tức giận đến phát run, nói: “Cô gái trẻ, đừng có mà khẩu nghiệp. Cho dù cô có nhuộm tóc vàng, cũng không thể thay đổi sự thật rằng cô mang trong mình dòng máu Nước R. Huống chị, cái nước A trong miệng cô ấy, khi xưa trên chiến trường nước H, là bại tướng dưới tay chúng ta đấy!”
Khi người phụ nữ tóc vàng nghe vậy, cô ta bắt đầu chửi rủa như thể ba mẹ mình bị sỉ nhục: “Mẹ kiếp, Nước R các người mới là quân xâm lược. Nếu không có các người, nước H đã thống nhất từ lâu. Lại còn các người thắng gì chứ, đó là nước A không đành lòng nhìn trăm họ lầm than, cho nên mới tha cho các người. Với trang bị vũ khí rách nát của các người mà còn muốn thắng nước A, thật là viển vông. Lão khốn kiếp, mau đổi chỗ đi.”