CHƯƠNG 1317
Lâm Chấn như bị rút hết sức lực, cam chịu mà nói: “Tôi bằng lòng đầu hàng, đồng thời tôi đồng ý nói ra tất cả những gì mà tôi biết, chỉ hy vọng giữ lại được hạt giống của nhà họ Lâm tôi.
“Ông không có tư cách ra điều kiện.”
Vương Bác Thần bá đạo dị thường.
Lâm Chấn đau khổ cúi đầu.
Kẻ thất bại không có quyền lực.
“Nhà họ Lâm tôi sẵn sàng chấp nhận mọi điều kiện.”
Những người còn của nhà họ Lâm cũng không nói gì.
Bọn họ đã thua.
Nhà họ Tần đã bị diệt vong rồi!
Hàng ngàn năm qua, hai nhà họ Lâm và nhà họ Tần giở trò mánh khóe, thao túng lòng người, lật tay là mây, trở tay là mưa, hiện tại lại bại dưới tay Vương Bác Thần.
Ngay cả Vương Long năm đó cũng đều không thể tiêu diệt thế gia hào môn.
Hiện tại lại bại dưới tay Vương Bác Thần!
Nếu những Siêu Phàm giả kia không chết, nếu nhà họ Tần không bị diệt vong, nhà họ Lâm, nhất định sẽ không thể chịu khuất phục như thế này.
Nhưng tình huống hiện tại là, tất cả những Siêu Phàm giả đều đã chết rồi, nhà họ Tần đã bị tiêu diệt, ngay cả Tần Mệnh cũng chết trong tay Vương Bác Thần, nhà họ Lâm bọn họ còn có sức mạnh gì để chống lại?
Chỉ còn một con đường đầu hàng này.
Vương Bác Thần cười nhạt, nói: “Lâm Chấn, ông là người thông minh, tôi biết ông muốn báo thù cho con trai ông, cứ việc xông lên là được. Người bị Vương Bác Thần tôi đánh bại đã không còn xứng làm đối thủ của tôi. Cho dù tôi có cho ông ta thời gian truy đuổi, ông ta cũng vĩnh viễn không bao giờ đuổi kịp bước chân của tôi.”
“Huống hồ giữa chúng ta vốn tồn tại sự thù hận không chết không hết, đừng nói rằng chuyện của mẹ tôi, nhà họ Lâm các ông không tham gia vào, lúc truyết lở không có một bông tuyết nào là vô tội cả. Nhà họ Tần đã bị tiêu diệt rồi, Tần Mệnh cũng đẽ bị giết, nhà họ Lâm các ông, sao có thể không có người chết được? Ông cảm thấy tôi là một người độ lượng sao?”
Sắc mặt của người nhà họ Lâm thay đổi lớn.
Vương Bác Thần vẫn sẽ giết người sao?
Một cường giả võ hoàng hét lên: “Vương Bác Thần, anh đừng ức hiếp người quá đáng, chúng tôi đã đầu hàng rồi.”
Ầm.
Vương Bác Thần trực tiếp một tay đánh chết ông ta.
“Đầu hàng thì không thể chết? Các ông năm đó lúc bố trí cục diện cho tôi và mẹ tôi, có từng nghĩ qua tình cảnh tuyệt vọng của hai mẹ con chúng tôi không? Các ông có từng có chút thương xót không? Các ông có từng nghĩ tôi sẽ tới báo thù không?
Ức hiếp người quá đáng? Tôi ức hiếp nhà họ Lâm ông thì làm sao.”
Giọng nói của Vương Bác Thần không lớn, nhưng vào lúc này, nó lại giống như truyền đến từ địa ngục, khiến người nhà họ Lâm kinh hãi.
“Nhưng không phải là anh chưa chết sao?