CHƯƠNG 1296
Vương Bác Thần chỉ liếc nhìn thì biết đây không phải nơi ở thật sự của nhà họ Tần.
Nhà họ Tần ở đây cũng chỉ là một con rối, nhà họ Tần thật sự không phải ở đây.
Xem ra chỉ có thể tự mình đi hỏi, Tần Hồ rõ ràng không biết thực lực thật sự của nhà họ Tần, nếu không sẽ không có dáng vẻ bây giờ.
Có lẽ gia chủ con rối của nhà họ Tần biết một chút.
Nhà họ Tần luôn che giấu rất kỹ, không có ai biết họ đang ở đâu.
Đây cũng là chỗ khác biệt với nhà họ Lâm, hai gia tộc một sáng một tối, khống chế thế gia hào tộc, một khi có gia tộc dám phản bội, cho dù có thể phòng được nhà họ Lâm, cũng không phòng được nhà họ Tần.
Vương Bác Thần rất dửng dưng, không có lập tức ra tay ở nhà họ Tần.
Nếu không thể loại bỏ nhà họ Tần thật sự, chỉ loại bỏ một con rối thì không có tác dụng gì cả, ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ.
Điều phải làm bây giờ là lập tức làm rõ nhà họ Tần thật sự nằm ở đâu.
Rõ ràng Tần Hồ không biết.
“Chỉ cần anh đừng giết tôi, cái gì tôi cũng bằng lòng phối hợp.”
Tần Hồ bị dọa tới mức hai ống quần đã ướt sũng.
Vương Bác Thần thuận tay móc ra một viên thuốc, kêu Tần Hồ ăn, lạnh lùng nói: “Tốt nhất đừng có tâm tư khác, nếu không thuốc này của tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết, không ai có thể cứu được anh.”
Tần Hồ vội vàng gật đầu, anh ta từng thấy Vương Bác Thần chưa ra tay như nào cả thì những vệ sĩ đó của anh ta đã chết hết.
“Anh Vương, như vậy có phải không tốt lắm không? Đối với danh dự của anh…”
Trần Tiểu Băng có hơi lo lắng.
Ở trong lòng cô ta, hình tượng của Vương Bác Thần luôn tỏa sáng Vĩ đại, bây giờ Vương Bác Thần lại dùng thuốc uy hiếp Tần Hồ, điều này khiến cô ta có chút không chấp nhận được.
Trong nháy mắt hình tượng vĩ đại tỏa sáng sụp đổ.
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Vương Bác Thần tôi làm việc cả đời, cần gì giải thích với người khác.”
Trần Tiểu Băng sững người, sau đó phản ứng lại, Vương Bác Thần đi tới bước như ngày hôm nay, không biết đã trải qua bao nhiêu âm mưu và sự phản bội.
Ngộ nhỡ Tần Hồ chỉ là giả bộ phối hợp thì sao?
Mà cô ta lại nghĩ loại thủ đoạn này quá bỉ ổi, là có chút mâu thuẫn rồi.
Mặt của Trần Tiểu Băng chợt đỏ ửng, thấp giọng nói: “Anh Vương, xin lỗi, tôi hiểu lầm anh.
Vương Bác Thần lại không để tâm.
Con đường anh đi, không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện, có người coi anh là công thần, có người coi anh là ác ma.
Anh cũng không cần đi giải thích gì cả.
“Gọi ba anh ra đây.”
Vương Bác Thần nhìn Tần Hồ nói.