CHƯƠNG 1289
Đúng lúc này, Cổ Nhật Long thản nhiên nói: “Dư Dương, Vương Bác Thần không muốn buông tha ông, cho nên ông truyền âm đến chỗ tôi rồi? Năm đó tôi đã biết ông không phải đồ tốt lành gì, là một tên nhát gan, nhiều năm trôi qua như vậy, quả nhiên vẫn là tên nhát gan.”
Cổ Nhật Long vừa nói ra lời này, những người còn lại nổi giận, có người vừa phòng thủ, vừa quát lớn: “Dư Dương, mẹ nó ông muốn bán đứng chúng tôi? Vừa rồi tôi liền phát giác được có sóng truyền âm!”
Vương Bác Thần một quyền đánh tới đầu Dư Dương, mỉa mai mà nói: “Ngu xuẩn, bây giờ mới phát hiện sao? Dư Dương đã bán đứng các ngươi!”
Trong chớp mắt, mười một vị Siêu Phàm Giả bên Dư Dương chết hai người.
Hết thảy xảy ra ở trong nháy mắt.
Nhìn như thời gian trôi qua rất lâu, nhưng trên thực tế từ lúc bắt đầu đánh nhau đến bây giờ, đều không tới cả mười phút đồng hồ.
Tốc độ chiến đấu giữa Siêu Phàm Giả rất nhanh, chớp mắt giết người, Dư Dương bị Vương Bác Thần ngăn cản không nói nên lời, lại thêm người phía ông ta bằng mặt không bằng lòng, đều sợ chết, đều có tính toán của mình, cho nên trong lúc nhất thời rơi vào thế dưới.
Vương Bác Thần từng bước ép sát, đánh Dư Dương nôn máu tươi không dứt.
“Trời muốn diệt ta.”
Dư Dương bi phẫn nổi giận gầm lên một tiếng, lại không thể bù đắp.
Qua giây lát, phía ông ta lại chết thêm ba người.
Thấy cảnh này, trong lòng Dư Dương lạnh ngắt, ánh mắt để lộ tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ.
Ngay tại lúc ông ta ngây người, Vương Bác Thần một kích hung hăng đánh vào đầu ông ta.
Thời khắc sinh tử, thất thần là phải chết.
Dư Dương còn không kịp phản ứng, Vương Bác Thần một kích thành công, lấn người mà lên, lại là một quyền nện ở trên đầu Dư Dương.
Phanh.
Dư Dương bỏ mình tại chỗ.
“Giết!”
Vương Bác Thần không có chút thương hại, chiến sinh tử còn dám thất thần, không phải muốn chết sao?
Những người còn lại nhìn thấy Dư Dương đã chết, lập tức hiểu được, mình bị lừa rồi.
Nhưng đã chậm.
Ba người, Khương Lạc Trần, Cổ Nhật Long, Mộc Sơn, ai lại không phải đã trải qua trăm trận chiến?
Đối mặt bọn họ còn dám phân tâm, thật sự là tự tìm đường chết, chán sống.
“Tôi nguyện ý đầu hàng.”
Có người quỳ xuống.
Đường đường cường giả siêu phàm cảnh, trước mặt tử vong, cũng không khác người bình thường.
Nhưng là Vương Bác Thần không cho bọn họ cơ hội.
Bây giờ mới bắt đầu sợ, lúc đầu cần gì?
Muộn rồi!
Trận chiến đấu này không chút gay cấn, giống như một phương tàn sát.