CHƯƠNG 1248
Lúc này, Vương Bác Thần mở miệng, anh nhìn chằm chằm vào Trần Phong rồi nói: “Trần Phong, lần thứ ba rồi đúng không?”
Phịch.
Hai chân Trần Phong mềm nhữũn trực tiếp quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần.
Anh ta bị dọa mất cả hồn, không dám nói câu nào.
Vương Bác Thần tiếp tục nói: “Nể tình chúng ta là bạn học cũ, lúc trước tôi đã cho cậu một cơ hội, chuyện mà ông ta cho vay nặng lãi cậu có biết hay không? Con trai của một người bạn tôi thiếu chút nữa là đã bị bọn họ thu nợ đánh chết, vừa mới được đưa vào bệnh viện, cậu giải thích cho tôi thế nào đây?”
Mồ hôi lạnh trên trán Trần Phong chảy ào ào, giống y như là mới rửa mặt xong, nơm nớp lo sợ nói: “Anh Vương, tôi không dám giấu diếm gì anh, tôi thật sự không biết cái tên già này giấu diếm tôi làm ra những chuyện như vậy.”
“Mặc dù nhà họ Trần tôi dựa vào hắc đạo lập nghiệp, nhưng đã không còn dính dáng gì với những thứ này rồi, cho dù ngài có điều tra về phương diện này thì tôi cũng không chột dạ. Tôi không biết mấy chuyện mà ông ta làm, ông ta là người làm cũ của nhà họ Trần chúng tôi, mấy năm nay vẫn luôn thành thành thật thật, không ngờ cái tính tình đó vẫn còn chưa mất, lại dám gây ra chuyện này.”
Nói xong, Trần Phong lại nghiến răng nói thêm: “Anh Vương, anh hiểu rõ cách làm người của tôi mà, thích huênh hoang, nhưng chuyện nào tôi làm thì tôi sẽ thừa nhận, nếu như tôi làm, cho dù ngài có giết tôi thì tôi cũng sẽ không oán giận một câu nào. Nhưng mà chuyện nào tôi chưa làm thì tôi sẽ không nhận, ngài có giết thôi thì tôi cũng không nhận, lần trước sau khi bị ngài cảnh cáo, xong bây giờ ngay cả huênh hoang tôi cũng không dám.”
Vương Bác Thần nhẹ gật đầu, Trần Phong không hề nói dối.
Lúc đi học, Trần Phong rất thích tỏ vẻ, nhưng chưa từng làm ra chuyện gì gây hại cho người, trên cơ bản là cùng một loại người với Tam Thế Tổ.
Tam Thế Tổ đã thề là mình phải làm người hoàn lương.
Còn thứ mà Trần Phong theo đuổi lại là ra vẻ, đồng thời vì thế mà vẫn luôn kiên trì không ngừng.
“Đứng lên đi.”
Vương Bác Thần chậm rãi nói: “Tôi không quan tâm cậu xử lý ông ta như thế nào, Tiết Dương – con trai của lão Ngũ vẫn còn đang ở bệnh viện, tôi muốn cậu thông báo bất cứ ai dám động đến người công ty Hoa Nguyên thì chính là đối đầu với Vương Bác Thần này, dám động vào một đầu ngón tay thì lấy hai chân để trả lại, dám làm bọn họ bị thương thì tôi sẽ lấy mạng của người đó, nếu như có người nào chết thì tôi muốn cả nhà của người đó phải đền mạng.”
Trần Phong hít một hơi thật sâu, Vương Bác Thần đang muốn làm gì vậy?
Đang lập uy à?
Anh ta run sợ nói: “Tôi biết phải làm như thế nào rồi, tôi sẽ lấy ông ta ra làm gương để răng đe toàn bộ thành phố Hà Châu.”
Trần Phong suy nghĩ rồi lại nói thêm: “Anh Vương, có một chuyện tôi đang định nhắc nhở cô Triệu Thanh Hà. Mấy ngày nay tôi nghe thấy một vài tin tức có người đang âm thầm điều tra cô Triệu Thanh Hà, đúng lúc đụng phải cấp dưới của tôi, tính cảnh giác của đối phương rất cao, tôi không dám đánh rắn động cỏ, không biết lai lịch của người đó ra sao.”
Trong ánh mắt Vương Bác Thần hiện lên một tia sát ý, không cần phải hỏi, tất nhiên đây là những tên khốn của tổ chức God.
Từ trước đến nay tổ chức God sẽ không hề xuất hiện đơn độc, bọn họ sẽ có mấy người xuất hiện cùng một lúc, những người này không quen biết nhau và chỉ nghe theo mệnh lệnh của cấp trên.