CHƯƠNG 1220
Vương Bác Thần đeo Tháp Linh lên cổ, lúc này mới thở phào.
Không ngờ chuyến đi Phật Quốc lần này lại có kỳ ngộ như này.
Có điều tất cả chuyện này giống như đã được âm thầm sắp đặt, nếu trong cơ thể anh không có dị huyết, vừa rồi chết ở trong huyễn cảnh, Tháp Linh cũng không thể chọn theo anh.
Dị huyết là truyền thừa của nhà họ Vương, nhưng trong lòng anh đối với nhà họ Vương thật sự không biết phải làm sao.
Lời nói hôm đó của lão soái thật sự đã nói rõ rồi, nhà họ Vương hy vọng anh quay về cáng đáng.
Tuy nói nhà họ Vương cũng là bị người khác đặt bẫy, Vương Hạo cũng trong tình thế bất lực mới đối xử với anh và mẹ như thế.
Nhưng trong lòng anh vẫn không thể chấp nhận.
Anh từ nhỏ tới lớn chưa từng cảm nhận được sự quan tâm và che chở của ba, trong ký ức chỉ có sự tuyệt vọng và chua xót của mẹ năm đó.
Tuy nói hành vi của nhà họ Vương năm đó cũng chỉ bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn không thể tha thứ cho nhà họ Vương.
Lời của Khương Lạc Trần nói rất rõ, nhà họ Vương vì dị huyết cũng bị Cổ tộc ẩn thế để ý.
Lại cộng thêm Vương Long, trên thực tế nhà họ Vương cực kỳ khó khăn, phải cẩn thận mới có thể sống tiếp.
Nhưng dù là như vậy, trong lòng anh vẫn không thể tha thứ.
Một đứa trẻ từ bé bị ba và gia tộc vứt bỏ, sau khi lớn lên cho dù biết ba và gia tộc có nỗi khổ bất đắc dĩ, nhưng sự oán hận trong lòng không phải có thể tan biến một cách dễ dàng.
Giữa người thân trở mặt thành thù thì càng khó dung nhập hơn với người khác.
“Nhóc con, cậu có tâm sự à?”
Sau khi quen thuộc, Tháp linh càng giống một người nói chuyện phiếm, ríu rít truyền âm không ngừng, câu hỏi chính vẫn là điện thoại có phải thật sự có thể xem trộm được người đẹp tắm không.
“Không có gì.
Vương Bác Thần mặt mày dửng dưng truyền âm hỏi: “Lão Tháp, ông sống nhiều năm như vậy, có bảo bối gì không? Kẻ thù hiện nay của tôi rất mạnh, ông có bảo bối gì, ví dụ như linh dược linh khí công pháp gì đó, nhân lúc còn sớm hiến tặng cho tôi, tránh để tôi bị người ta đánh chết, ông lại phải quay về.”
Ông Tháp nói trong lòng, cái thằng nhóc này quả nhiên không phải người tốt, mới vừa quen nhau thì bắt đầu kêu mình hiến tặng bảo bối.
Xem ra mình không có chọn sai, người tốt không sống lâu người xấu sống ngàn năm, thằng nhóc này chắc chắn là một tai họa.
Còn nữa, da mặt của thằng nhóc này không phải dày bình thường, vừa rồi khi lừa mình còn ông Tháp ông Tháp, bây giờ bắt đầu gọi lão Tháp.
Như này nếu sau này cậu ta mạnh hơn, vậy chẳng phải sẽ gọi mình là Tiểu Tháp à?
Vẫn may mình đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.
Ông Tháp rất nghiêm túc mà nói: “Bảo bối gì? Tôi chỉ là một tòa tháp, có thể có bảo bối gì chứ?”