CHƯƠNG 1215

Vương Bác Thần chỉ có thể không ngừng nhảy lên, bên phía cửa tháp không mở được, buộc phải nghĩ cách khác.

Lẽ nào chỉ có đi lên tầng 2 sao?

Không được.

Quái lông xanh còn quỷ dị hơn những bàn tay máu này, cách xa như vậy cũng có thể ngửi được mùi thối rữa trên người ông ta.

Điều kh ủng bố hơn là những bàn tay máu này không xuất hiện ở chỗ gần lối vào tầng 2, hơn nữa cũng không đi tới bên đó.

Điều này chứng tỏ quái lông xanh đáng sợ hơn bàn tay máu.

“Trên trời có cửu trọng thiên, thần tiên lớp lớp. Dưới đất có tầng thứ 18, quỷ hồn lớp lớp. Ở giữa có quỷ lại có thần, chỉ là người phàm không phân rõ.”

Tiếng hát quỷ dị văng vẳng ở trong tầng 1, khiến trái tim của Vương Bác Thần bỗng thắt lại.

Tiếng hát sắc bén vang vọng, khiến toàn thân Vương Bác Thần nổi một tầng gai ốc.

Đây là ca khúc đầu phim của bộ Phong Thần Diễn Nghĩa bản cũ bị cấm, âm thanh u ám càng khiến không khí lúc này trở nên càng thêm đáng sợ.

Trong lòng Vương Bác Thần rung lên, người hát là quỷ lông xanh, ông ta không phải luôn bị nhốt ở đây sao? Sao lại biết bài hát này?

“Quái lông xanh, ông ngay cả bản thân là ai cũng quên rồi sao? Ông thật đáng thương!”

Vào lúc này, Vương Bác Thần mỉa mai quái lông xanh.

Quái lông xanh rất có khả năng là người hiện đại, nếu không sao có thể biết bài hát này?

Nó rốt cuộc là ai?

“Cứng miệng cũng vô dụng, vào nơi này, không ai có thể đi ra.”

Quái lông xanh không ngừng dụ dỗ: “Chỉ cần tôi có thể cứu cậu, tôi chính là Lâm Đ ạo Tử sư phụ của cậu, đồ nhi ngoan, tới chỗ tôi, chỉ có tôi có thể cứu cậu.”

Quái lông xanh giống như thể tập hợp của mọi sự tà ác, giọng của nó tà ác, ánh mắt tà ác, hình như vì tà ác mà sinh ra.

Mà vào lúc này, bỗng nhiên bụp một tiếng, cửa tháp đột nhiên mở ra.

Trong lòng Vương Bác Thần chợt vui mừng, chỉ nghe thấy giọng nói của Nhạc Ẩn Long vang lên: “Anh Thần, anh không sao chứ?”

“Nhạc?”

Vương Bác Thần chợt sững người, anh dốc hết sức cũng không thể mở cửa tháp, Nhạc Ẩn Long sao thoáng cái thì mở ra rồi?

Nhưng bây giờ không kịp nghĩ nhiều, Vương Bác Thần nhanh chóng nhảy ra ngoài.

Anh vừa đi ra, cửa tháp bèn rầm một tiếng, đóng lại.

Vương Bác Thần thoát chết, thở phào một hơi, hỏi: “Nhạc, cậu sao lại tới đây?”

Mặt mày Nhạc Ẩn Long nặng nề nói: “Anh Thần anh đã đi vào ba ngày rồi, chúng tôi lo lắng anh xảy ra chuyện nên tôi đi vào. Tôi nghe trong tháp có tiếng chém giết, không ngờ anh thật sự ở bên trong.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play