CHƯƠNG 1191
Nói xong thì lè lưỡi tinh nghịch.
Vương Bác Thần khẽ mỉm cười gật đầu với cô ta.
Lâm Thanh Thanh ghé tai nói trộm với Dạ Anh Thư: “Anh Thư, bạn trai của chị đẹp trai thật đấy, chị tìm được từ bao giờ thế? Anh ấy có anh trai hoặc em trai gì đó không? Giới thiệu một người cho em đi, nếu xấu thì thôi.”
Dạ Anh Thư nói đùa: “Hay là chị nhường anh ấy cho em?”
Hai mắt của Lâm Thanh Thanh phát sáng, nói: “Chị nói thật ư? Vậy em không khách sáo nha.”
“Nằm mơ đi.”
Dạ Anh Thư lườm nguýt, hoàn toàn không có sự âm độc của vừa rồi.
Nếu không phải biết cô ta vừa rồi làm cái gì, Vương Bác Thần hoàn toàn không tin, Dạ Anh Thư của lúc này lại tàn nhẫn tới vậy.
Ở bên kia, có 7-8 nam nữ trẻ tuổi ngồi vây quanh, không ai không phải là cậu chủ cô chủ.
Bên cạnh còn có một số nam thanh nữ tú, nhưng những người này rõ ràng chỉ để khuấy động bầu không khí, nếu không phải là KOL or ngôi sao nhỏ do các cậu chủ dẫn tới thì cũng là tiểu thịt tươi có chút tiếng tắm mà các cô chủ dẫn tới.
Có điều rõ ràng nơi này đều lấy người thanh niên được gọi là cậu Từ kia làm trung tâm.
Lâm Thanh Thanh vỗ một cái vào vai của cậu Từ, đắc ý nói: “Cậu Từ, mau xem ai tới?”
“Lâm Thanh Thanh cô có bệnh à.”
Cậu Từ đang lắc xúc sắc mắng mỏ quay đầu, lập tức nhìn thấy Dạ Anh Thư, anh ta ném luôn xúc sắc đi, vẻ mặt cực kỳ kích động mà nói: “Anh Thư, em vậy mà cũng tới, em có biết hôm nay tôi bị cảm đã truyền dịch gì không? Truyền nỗi nhớ em.”
Lâm Thanh Thanh mặc hán phục lại cười ha ha, vỗ một cái vào vai của cậu Từ nói: “Từ Tranh, đồ keo chó, Anh Thư đã có bạn trai rồi, đẹp trai hơn anh nha.”
“Mẹ kiếp tôi không phải keo chó!”
Từ Tranh tức tối trừng mắt với Lâm Thanh Thanh, lúc này mới chú ý tới Vương Bác Thần ở bên cạnh Dạ Anh Thư, ngay lập tức sắc mặt tối sầm, không vui nói: “Người anh em, anh từ đâu chui ra? Tôi đã theo đuổi Anh Thư lâu rồi, Anh Thư không phải là người anh có thể nuôi được. Tôi cho anh 15 tỷ, rời xa Anh Thư, như nào?”
Vương Bác Thần mặt mày không cảm xúc nói: “Được, cầm tiền tới trước, sau đó tôi lập tức đi ngay.”
Lâm Thanh Thanh chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn mà nói: “Chậc chậc chậc, Anh Thư, bạn trai của chị muốn bán chị rồi, bạn trai như này đừng cần, tặng cho em đi, em xử lý thay cho chị.”
Từ Tranh hừ lạnh nói: “Anh Thư, nghe thấy chưa? Chỉ có tôi mới thật lòng với em, những người khác đều chỉ nhằm vào tiền của em. Cái tên đẹp mã này có tác dụng gì chứ? 15 tỷ thì đồng ý chia tay với em rồi.”
Một tiểu thịt tươi phụ họa: “Đúng vậy, cậu Từ của chúng tôi rất si tình, người đẹp, cô đồng ý cậu Từ của chúng tôi, như này không phải tốt hơn tên bạn trai nghèo hèn đó của cô hay sao?”
“Có phần cho cậu nói chuyện à? Tôi nói chuyện với Anh Thư, cậu trõ mồm cái gì?”
Từ Tranh tát một cái vào mặt của tiểu thịt tươi, quay qua mắng mỏ, sau đó móc từ một tờ chi phiếu viết xoẹt xoẹt, nhét vào trong Vương Bác Thần: “Người anh em, nể mặt tôi, ra ngoài lăn lộn không phải là vì tiền đúng không, 15 tỷ đủ cho anh tiêu cả đời rồi.”