CHƯƠNG 1189
Dạ Anh Thư lạnh giọng nói: “Đủ rồi, Tôn Trinh, Châu Y Y, là các người nói năng lỗ m ãng, bị bạn trai tôi giáo huấn cũng đáng đời. Các người nên cảm ơn anh ấy đã giữ lại cho các người một mạng.”
Tôn Trinh lau vết máu tươi nơi khóe miệng, nhìn chằm chằm Vương Bác Thần và nói: “Đồ giun dế, tôi sẽ cho anh biết chọc giận thần sẽ có kết cục như thế nào!”
Sau đó, anh ta nói với Dạ Anh Thư: “Anh Thư, tôi biết cô cố ý chọc tức tôi, tôi vốn không để ý đến loại giun dế này, nhưng anh ta lại dám đánh tôi, hôm nay tôi nhất định phải gi ết chết anh ta.”
Châu Y Y ôm lấy mặt, sắc mặt trở nên lúc đen lúc trắng, nói với vẻ u ám: “Tôi bị một con kiến vốn nên quỳ trên mặt đất đánh, Dạ Anh Thư, cô lại muốn giúp anh ta? Thân phận của chúng ta cao quý thế nào, anh ta dám cãi chúng ta đã là tội chết rồi, hiện tại còn dám động thủ, tôi bắt buộc phải hút linh hồn anh ta ra luyện hóa, giết sạch cả nhà anh ta! Đây chính là kết cục của việc chọc giận thần linh!”
Đang nói, hai mắt Châu Y Y biến thành một đen một trắng, hai tay đan vào nhau, nắm lấy đạo quyết.
Ngay lập tức, một ngọn lửa xuất hiện vô căn cứ, bắn về phía Vương Bác Thần.
Cùng lúc đó, trong tay Tôn Trinh chợt xuất hiện một con dao găm, phía trên lóe ra ánh sáng xanh, đâm thẳng về phía Vương Bác Thần.
“Được, tôi đã nhắc nhở các người rồi, nếu các ngươi tự mình tìm cái chết, vậy ta cũng không ngăn cản.”
Dạ Anh Thư, người gây ra cuộc xung đột này lại khoanh tay đứng một bên lạnh lùng quan sát.
Dường như không chút quan tâm đ ến sự sống chết của mấy người này.
Trong lòng Dạ Anh Thư cười nhạt, khoảng thời gian ở cổ tộc ẩn thế cũng không yên bình như vậy, vừa hay cô ta mượn tay Vương Bác Thần, giệt trừ mấy người này.
Đến lúc đó, Vương Bác Thần và cổ tộc ẩn thế hoàn toàn kết thù với nhau, như vậy mới có thể thực hiện kế hoạch tiếp theo của cô ta.
“Cổ tộc ẩn thế thì rất cao quý sao?”
Bóng dáng của Vương Bác Thần xuất hiện trước mặt Châu Y Y như một bóng ma, Châu Y Y lập tức sững sờ, muốn lùi lại nhưng đã quá muộn rồi, Vương Bác Thần đã bóp lấy cổ cô ta, đẩy thẳng vào người Tôn Trinh.
Con dao găm trong tay Tôn Trinh ngay lập tức đâm vào ngực Châu Y Y.
Cơ thể Châu Y Y kịch liệt co giật vài lần rồi bất động.
Tôn Trinh đơ rồi, Châu Y Y chết ở trong tay anh ta!
“Tôn, Tôn Trinh, anh, anh đã giết Châu Y Y.”
Một cô gái khác tên Mặc Uyên kinh sợ nhìn sang Tôn Trinh.
“Mẹ kiếp cô im mồm cho ông đây, chuyện đều là do con kiến này giết, liên quan gì tới tôi!”
Tôn Trinh ném con dao trong tay đi, nhìn Vương Bác Thần với vẻ đầy thù hận, trong ánh mắt lộ ra một chút sợ hãi, giọng nói run rẩy: “Anh, anh dám giết Châu Y Y, anh biết cô ta là ai không? Anh biết chúng tôi là ai không? Bây giờ anh chết chắc rồi, anh giết thần thì tất nhiên sẽ giết cửu tộc của anh!”
Vương Bác Thần trực tiếp lăng không tát cho anh ta một cái ngã ra đất, nói với sự mất kiên nhẫn: “Ồn ào.”
“Anh, anh đã giết Tôn Trinh, anh…”
Mặc Uyên bị dọa vội vàng lùi lại, nhưng bất thình lình một con dao đâm vào eo sau của cô ta.
Mặc Uyên sửng sốt nhìn ra đằng sau, Dạ Anh Thư hờ hững nói: “Bây giờ chết, các người còn có thể cùng nhau làm một đôi trên đường xuống hoàng tuyền.”