Chương 1126
“Ban đầu, tôi thực sự không quan tâm đến những chuyện này. Dù sao thì cũng đều là người nhà họ Cổ. Chỉ cần nhà họ Cổ tốt đẹp là được. Nhưng qua nhiều năm, nhà họ Cổ càng ngày càng lụn bại. Tôi không thể trơ mắt nhìn nhà họ Cổ bị họ huỷ hoại, chỉ có thể cố nén nỗi đau. Cho dù thế nào, lần này chúng ta cũng hợp tác rất ăn ý không phải sao?”
Vương Bác Thần nửa đùa nửa thật nói: “Theo tôi biết, bảy đại thế gia đã kết thành liên minh, tình trạng hiện giờ với bên quốc chủ như lửa với nước. Nếu như nhà họ Cổ các ông nghịch nước thì e là sẽ bị xé thành trăm mảnh đấy?”
Cổ Hách nghiêm túc nói: “Ý trời không đứng về phía bảy đại thế gia, đây chỉ là con đường tự hủy diệt. Theo suy nghĩ của tôi, bảy đại thế gia nên nghe theo lời tổ tiên, từ bỏ quyền lực thế tục, giữ lấy sự khiêm nhường, như thế thì mới tiếp tục tồn tại được. bảy đại thế gia tồn tại đã mấy trăm năm, đều dựa vào sự khiêm tốn.”
“Bây giờ những người này lại không cam tâm giữ gìn sự khiếm tốn ấy nữa, muốn giành được vị trí đó thì làm sao có thể không thua được? Hơn nữa, nếu bảy đại thế gia hỗn loạn, sẽ là một thảm họa đối với nước R. Năm ấy cha tôi hi sinh để xây dựng đất nước này, sao tôi có thể làm trái lại ước muốn của ông cụ, để cho bọn họ làm xằng làm bậy?”
Vương Bác Thần điềm nhiên nói: “Nếu như nhà họ Cổ ông có thể giữ được như vậy vĩnh viễn không nhúng tay vào quyền lực thế tục, vậy nhà họ Cổ ông và quốc gia cùng tồn cùng vong thì đã sao? Là thế gia võ đạo, thứ chúng ta theo đuổi không phải quyền lực thế tục. Giờ những người này bị quyền lực làm cho mù quáng, bỏ gốc lấy ngọn. Thật là ngu ngốc.”
Cổ Hách bất lực nói: “Con người ta đều có tính ích kỷ. Hầu hết mọi người trong gia tộc đều không có thiên phú tu luyện, họ thân làm trưởng bối, sao có thể cam tâm nhìn con cháu đánh mất vinh hoa phú quý? Những người một lòng vấn đạo chỉ là thiểu số thôi.”
Nói xong, Cổ Hách lại nói: “Nếu tôi nói rằng ông nội của tôi chưa chết, ngay cả tôi cũng không biết, cậu có tin không?”
Vương Bác Thần cười nói: “Tin, tại sao lại không tin? Nếu như các ông biết ông ấy còn sống, nhà họ Cổ e là đã sớm hành động rồi, còn tàn ác hơn bây giờ.”
Cổ Hách thở phào nhẹ nhõm: “Ôi, chẳng được mấy người một lòng vấn đạo như ông tôi. Nhà họ Cổ theo năm tháng càng ngày càng chệch hướng, nhưng ông ấy chỉ thờ ơ nhìn, cho dù vừa rồi cậu giết Cổ Chí Tu và Cổ Hàn, ông ấy cũng không ra tay. Ngay cả tôi cũng không biết ông ấy đang nghĩ gì, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ giết cậu để báo thù.”
“Đi gặp ông ấy thôi, ông ấy mới chính là người có trí tuệ thực sự.”
Nói xong, Vương Bác Thần nắm lấy Cổ Hách, thân hình vụt một cái, thoáng chốc xuất hiện ở cấm địa trong ngọn núi phía sau nhà họ Cổ.
“Thần Chủ, hỏi một câu tế nhị, cậu hiện tại đã đạt tới cảnh giới gì? Võ Hoàng ngũ tinh đỉnh phong? Hay là đã vượt qua Võ Hoàng ngũ tinh?
Cổ Hách đứng vững và hít thở sâu.
Vừa rồi, Vương Bác Thần thực sự đang đi trên bầu trời!
Tuy thực lực ở mức trung bình, lại sinh ra trong thế gia võ đạo, kiến thức cũng không tầm thường.
Võ Hoàng nhất tinh có thể bí mật truyền âm, Võ Hoàng nhị tinh là đan điền sinh linh thức, Võ Hoàng tam tinh có thể tụ khí tạo thành bóng ảnh, giết người trong khoảng không.
Tới Võ Hoàng tứ tinh, tốc độ cực nhanh, có thể di hình hoán ảnh, chính là cái mọi người hay gọi là dịch chuyển tức thời.