Chương 107
Cô Châu bị đánh ba bốn cái, cả người đều ngơ ra.
Lần đầu tiên có người dám đánh mình.
Cho đến bây giờ, những phụ huynh này đều nịnh bợ mình, ngay cả một câu phản bác cũng không dám nói nữa là.
Bây giờ ba của cái đứa con hoang này lại dám đánh mình.
Phụ huynh ở bên cạnh trợn tròn mắt.
Vương Bác Thần thật sự quá phách lối, ngay cả cô Châu mà cũng dám đánh.
Cô Châu che mặt kêu gào: “Cậu, cậu lại dám đánh tôi?”
Vương Bác Thần lại đánh thêm một cái nữa, thản nhiên nói: “Bà có xứng làm giáo viên không hả?”
“Cô ấy có xứng không thì tôi không biết, nếu như ngày hôm nay cậu không để lại chút gì thì đừng hòng rời khỏi đây.”
Hồ Xuyên là chồng của chị Lan, dẫn theo mấy tên đàn em đến đây bao vây hai ba con Vương Bác Thần lại.
Hồ Xuyên dùng cây gậy bóng chày chỉ vào Vương Bác Thần rồi nói: “Dám đánh vợ con của tao, mày chán sống rồi, tháo bỏ khớp chân của nó đi.”
Vương Bác Thần ôm lấy Dao Dao, bình tĩnh nói: “Bây giờ nói xin lỗi với con gái tôi, tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu không, anh có quỳ xuống cầu xin tôi thì cũng vô dụng.”
Cái gì?
Lại dám kêu Hồ Xuyên xin lỗi con nhỏ tạp chủng đó?
Còn nói là nếu như không xin lỗi thì một lát nữa có quỳ xuống cầu xin cũng không có tác dụng?
Cậu ta chưa tỉnh ngủ có đúng không, thế này thật là khoa trương quá!
Cậu ta bị ngu hả, lại dám nói chuyện với người nhà họ Hồ như thế này.
Đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, đến đây để chịu chết.
Phụ huynh của những đứa nhỏ còn lại giật nảy cả mình.
“Lúc nãy, Hồ Xuyên chỉ muốn đánh gãy một cái chân của cậu ta, vậy mà cậu ta lại phách lối như thế, chắc chắn sẽ không đơn giản chỉ là đánh gãy một chân đâu.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô Châu che mặt, oán hận nói: “Hồ tổng, cái thứ chán sống này không cần phải nói nhảm với cậu ta đâu, nhìn cậu ta đánh vợ con anh thành cái gì rồi kìa. Tiểu Bảo mới có năm tuổi thôi, vậy mà cậu ta cũng có thể ra tay được.”
“Mẹ nó, lại dám giả ngầu ở trước mặt Hồ Xuyên, tao đây vốn dĩ chỉ muốn đánh gãy chân mày thôi, bây giờ đánh gãy cả tay và chân nó cho tao.”
Hồ Xuyên ngang ngược nói: “Con trai, đi, đi lại đánh cái con nhỏ đó mấy cái để con trút giận.”
Tiểu Bảo thở phì phò, nói: “Vương Nguyệt Dao, cái đứa con hoang này, xem xem tao giải quyết mà như thế nào.”
Mười tên đàn em xông tới với khí thế hung hăng.
“Ba ơi, con sợ quá.”
Dao Dao vùi mặt vào lồng ngực Vương Bác Thần.
“Dao Dao, nhắm mắt lại đi.”
Vương Bác Thần sờ lên cái đầu nhỏ của cô bé.