CHƯƠNG 1074
Ông già đó quả nhiên là có mục đích không trong sáng, chắc chắn là muốn để lại ấn tượng tốt với anh Thần trước, khiến anh Thần không ghét ông ta, sau đó từng bước phát triển, trở thành tay sai chân chính của anh Thần, cướp vị trí của mình.
Không sai!
Chắc chắn là như vậy!
Suy nghĩ một hồi, sắc mặt Nhạc Ẩn Long trở nên nghiêm túc.
Cũng không trách Nhạc Ẩn Long nghĩ như vậy, con người anh ta luôn có tính cách kỳ quái, như yêu như tà, không thể suy đoán theo lẽ thường. Nếu những người khác của Thần Thiên Các ở đây, nhất định sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Bởi vì Nhạc Ẩn Long là một người như vậy, không ai biết mạch não của anh ta như thế nào, cũng không ai biết anh ta sẽ làm gì tiếp theo, càng không ai biết anh ta rốt cuộc là muốn làm tay sai hay là vợ của Vương Bác Thần.
Vì vậy, người của Thần Thiên Các sớm đã quen với phong cách làm việc với tác phong không đúng đắn kia của anh ta, nếu không phải tên này còn có hứng thú với phụ nữ, người của Thần Thiên Các sớm đã hoài nghi định hướng của anh ta rồi.
“Anh Thần, tiếp theo chúng ta trực tiếp đến nhà họ Cổ sao?”
Nhạc Ẩn Long liếm môi, hỏi.
Vương Bác Thần cười nhạt, nói: “Phía bên nhà họ Cổ, qua hai ngày nữa rồi đi, cậu bảo Lan Hiếu tới Ma Đô, chỉnh hợp sản nghiệp của nhà họ Tống, dạy bảo cho nhà họ Trần một chút. Ngày mai, cậu đích thân đến phía bên Phật quốc, ổn định tình hình bên đó, đợi tôi qua.”
Nhạc Ẩn Long lập tức có dự cảm không hay, ngộ nhỡ mình rời khỏi đây mấy ngày, ông già Ninh Danh kia thực sự trở thành tay sai của anh Thần thì phải làm sao? Không có sự đồng ý của mình, ông ta có tư cách gì làm tay sai cho anh Thần?
Hơn nữa, Tư Lam như đàn ông kia cướp mất vị trí tay sai số một Thiên Tự của mình thì làm thế nào? Huống hồ còn có tên chó chết Canh Phong, vị trí tay sai số một Thiên Tự của mình không được đảm bảo mà.
“Có chuyện gì thì nói.”
Vương Bác Thần liếc nhìn Nhạc Ẩn Long với vẻ kỳ quái, tên này rề rà như vậy từ lúc nào vậy?
Nhạc Ẩn Long hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi có thể đi, nhưng anh Thần, anh phải hứa với tôi, không được để Tư Lam và Canh Phong đến gần nói những lời ngọt, hai tên đó không phải thứ tốt đẹp gì, luôn muốn cướp vị trí của tôi.”
Vương Bác Thần: “…”
“Cút xéo!”
Vương Bác Thần mặt đầy vạch đen, một chân đá vào mông Nhạc Ẩn Long.
Tên này cái gì cũng tốt, chỉ có não có chút không bình thường, có thể năm đó lúc mình cứu anh ta, não của anh ta đã bị người khác đánh hỏng rồi.
Nhạc Ẩn Long nhếnh mép, đi đến một bên gọi điện thoại dặn dò Lan Hiếu, sau khi nói xong lại thấp giọng căn dặn: “Tiểu Hiếu Tử, cậu phải canh chừng anh Thần cho tốt, đừng để Canh Phong và Tư Lam đến gần lão đại, cậu biết con đàn ông Tư Lam kia luôn có ý xấu với anh Thần, luôn muốn làm đệ nhất chó liếm, cậu quan sát chằm chằm cô ta cho tôi, đừng để cô ta có được cơ hội. Nếu cô ta đe dọa cậu, cậu nói với cô ta rằng tôi nhất định sẽ nói ra chuyện cô ta gọi tên anh Thần trong giấc mơ. Chuyện này cậu phải làm tốt cho tôi, trở về tôi sẽ để cậu làm chó liếm số hai sau tôi.”
Lan Hiếu ở bên kia điện thoại: “…”