CHƯƠNG 1057
Trần Quốc Vinh thần sắc ảm đạm nói: “Ba hiện tại là một phế nhân, nói chuyện cũng không ai nghe, mấy người tự mình xử lý đi. Ba thích đứa nhỏ Dao Dao kia, ba hy vọng lúc mấy người làm việc suy nghĩ nhiều một chút về Dao Dao, đứa nhỏ kia vất vả lắm mới thoát khỏi bóng ma lúc trước, đừng tổn thương nó nữa.”
Trần Ngọc thở dài nói: “Ba, ba yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến Dao Dao.”
Thấy Trần Ngọc không muốn nhắc lại Vương Bác Thần, Trần Quốc Vinh thở dài, cái chết của quản gia Chung lúc trước đã đả kích ông ta rất lớn. Trong khoảng thời gian này nhà họ Trần liên tiếp phát sinh những chuyện này, khiến cho ông ta lao lực quá độ.
ông ta biết, Trần Quốc Vĩ của Nhị phòng, Trần Quốc Cường của Tam phòng, cùng với Trần Thắng của chi họ, nhất định sẽ mượn cơ hội lần này làm khó dễ.
Chuyện của nhà họ Trần, còn lâu mới kết thúc.
Cũng được, con cháu tự có phúc của con cháu, ông ta tùy đi thôi.
Trần Ngọc về đến nhà, Dao Dao dụi mắt chạy ra, không vui hỏi: “Bà ngoại, ba con đâu? Hôm nay một ngày cũng không thấy ba đâu.”
Thật là nghiệp chướng.
Chuyện người lớn làm, bị thương nặng nhất vẫn là đứa nhỏ.
Trần Ngọc thở dài, đau lòng ôm lấy Dao Dao nói: “Ba con có việc đi công tác, một thời gian nữa sẽ trở về. Ngày mai chúng ta về nhà mình được không?”
Dao Dao chớp mắt hỏi: “Vậy ông cố ngoại có về cùng chúng ta không? Ông cố ngoại có rất nhiều chuyện xưa muốn kể cho con, con rất thích nghe ông cố ngoại kể chuyện xưa.”
Trần Ngọc suy nghĩ một chút, dẫn theo ông cụ cũng là chuyện tốt, miễn khỏi nhìn thấy mấy con chó nhà họ Trần kia lại tức giận, liền nói: “Vậy chúng ta cùng ông cố ngoại trở về, để ông cố ngoại mỗi ngày kể chuyện xưa cho con được không?”
“Dạ được, dạ được.”
Dao Dao chớp chớp đôi mắt to nói: “Bà ngoại, con kể cho bà nghe một câu chuyện bi thương, bài tập hè của con quá cô đơn, tự mình chạy ra ngoài chơi rồi.”
Trần Ngọc: “…”
Vừa nghe đến bài tập hè, Trần Ngọc lại bắt đầu đau đầu.
Không làm bài tập, gia đình hòa thuận, vừa làm bài tập, gà bay chó sủa.
Trần Ngọc tức giận nói: “Không sao, bà tìm người mua cho con một quyển giống như đúc.”
Dao Dao nhất thời bối rối, gãi gãi đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẻ mặt khổ qua, khóc thút thít nói: “Bà ngoại, con còn nhỏ, cái tuổi này con không nên nhận nhiều áp lực như vậy. Trẻ con, trẻ con chơi mới có thể phát triển trí tuệ.”
Trần Ngọc phiền toái nói: “Đợi lát nữa con nói với mẹ con á.”
Dao Dao lập tức khóc: “Bà ngoại xấu, bà ngoại xấu, bà là bà ngoại giả, con muốn đi tìm bà ngoại thật.”
Hôm sau, nhà họ Trần lại tổ chức hội nghị gia tộc.
Ba nguyên lão lớn của hội nguyên lão, Trần Quốc Vĩ của Nhị Phòng, Trần Quốc Cường của Tam Phòng, Trần Thắng của bàng chi, ba người ngồi trên ghế đều có tâm tư riêng.
Hiện tại Trần Quốc Vinh mặc kệ mọi chuyện, ba người bọn họ chính là ba người có quyền lực lớn nhất nhà họ Trần.