CHƯƠNG 1040
Anh biết, Triệu Thanh Hà bị kích thích rất nghiêm trọng.
Anh biết, Triệu Thanh Hà không cách nào tiếp nhận hết thảy.
Anh cũng hiểu cảm giác đó, bởi vì anh cũng rất yêu Triệu Thanh Hà.
Chính là bởi vì quá yêu, cho nên anh mới có thể hiểu cho tâm tình của Triệu Thanh Hà giờ phút này.
“Thanh Hà, con bình tĩnh một chút, có thể, Vương Bác Thần thật sự là bị oan.”
Trần Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn Vương Bác Thần, bà tát Vương Bác Thần mười mấy bạt tai, bà hận Vương Bác Thần khiến con bà thành thế, tổn thương sâu như vậy.
“Đứa con gái số khổ của mẹ.”
Triệu Thanh Hà lau nước mắt, nhưng nước mắt vẫn chảy đầy hai má.
Cô tuyệt tình nói: “Đi ủy ban đi, ly hôn đi.”
Nói xong, Triệu Thanh Hà đi tìm giấy chứng nhận kết hôn, rất nhanh cô giống như nổi điên nói: “Mẹ, giấy chứng nhận kết hôn của con mẹ để ở đâu, mẹ để ở đâu rồi.”
Tinh thần của cô có chút hoảng hốt, đã quên mình đang ở nhà họ Trần, giấy chứng nhận kết hôn ở thành phố Hạ Châu.
“Vương Bác Thần, cậu cút cho tôi, tôi không có con rể như cậu!”
Trần Ngọc nói xong, nhanh chóng chạy tới: “Thanh Hà, con bình tĩnh một chút, giấy chứng nhận kết hôn ở nhà, không ở bên này.”
“Mẹ, chúng ta đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, mẹ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với con được không?”
Triệu Thanh Hà ôm bả vai của mình, cuộn mình trên mặt đất, đáng thương giống như là một con sơn dương đợi làm thịt.
“Được, mẹ đi lấy với con, mẹ đi lấy với con.”
Trần Ngọc đau lòng ôm Triệu Thanh Hà vào trong ngực.
Vương Bác Thần lau nước mắt, nói như đinh đóng cột: “Mẹ, Thanh Hà, con sẽ cho hai người lời giải thích hợp lý!”
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Mới vừa đi ra cửa, Vương Bác Thần đau lòng che ngực,”Phụt”một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn!
Anh vốn đã thoát khỏi bóng ma mẹ bị hại chết, tràn ngập chờ mong tìm kiếm manh mối của mẹ trên toàn thế giới.
Nhưng bây giờ, người phụ nữ anh yêu thương nhất lại không cần anh nữa.
Trong lòng anh tràn ngập tự trách, tràn ngập áy náy, tự đánh lên mặt mấy cái bạt tai thật mạnh: “Vương Bác Thần, mày làm sao lại có thể đối xử với Thanh Hà như vậy chứ!!”
Cùng lúc đó, Trần Yên Nhiên đã rời khỏi biệt thự của cả nhà Triệu Thanh Hà, trong nháy mắt thu hồi nước mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà mị.
Cô ta xoa xoa hai má, cả khuôn mặt bắt đầu xuất hiện biến hóa, cuối cùng biến thành bộ dáng Dạ Anh Thư.
“Thật đúng là súc vật, bà đây cứ như vậy thất thân, thật không cam lòng.”