CHƯƠNG 1016
Haizz.
Trần Quốc Vinh cười khổ, nói: “Nếu mọi người đều đồng ý rồi, vậy tôi tôn trọng quyết nghị của Hội nguyên lão.”
Cái gì?
Ông lão thực sự đồng ý rồi?
Tất cả mọi người nhà họ Trần đều nhìn Trần Quốc Vinh với vẻ không dám tin, trong ấn tượng của bọn họ, ông lão là một người có thủ đoạn vô cùng cứng rắn, tuyệt đối sẽ không đồng ý, cho dù cuối cùng có đoạt quyền thành công thì cũng phải tiêu tốn rất nhiều tâm sức.
Nhưng hiện tại ông lão lại đồng ý dễ dàng như vậy?
Điều này khiến người ta có chút không dám tin, quả thực là quá ngạc nhiên rồi.
Trần Vinh vừa kinh ngạc vừa kích động, nói: “Ba, ba, ba thực sự đồng ý rồi sao?”
Hai người Trần Quốc Cường và Trần Quốc Vinh đồng thanh hỏi: “Anh cả, anh nói thật sao?”
Trần Quốc Vinh không quan tâm đến bọn họ mà nói với Triệu Thanh Hà với vẻ áy náy: “Thanh Hà, thiệt thòi cho cháu rồi, ông không ngờ sự việc lại ầm ĩ đến mức như vậy.”
Nghe thấy ông ngoại nói như vậy, Triệu Thanh Hà biết rằng ông ngoại đã nỗ lực hết sức rồi, là những người này tầm nhìn hạn hẹp.
“Ông ngoại, cháu không sao.”
Triệu Thanh Hà lắc lắc đầu, cô không quan tâm đến thái độ của những người nhà họ Trần kia, chỉ là tức giận vì bọn họ thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại.
Mọi người là người một nhà, gặp phải khó khăn thì nên cùng nhau sát cánh, đoàn kết một lòng, chỉ có như vậy nhà họ Trần mới có thể hóa giải mọi mối nguy.
Thế nhưng những người nhà họ Trần trước mặt này thì sao?
Bọn họ không những không giúp đỡ mà ngược lại còn chế giễu cười nhạo, nhân cơ hội để đoạt quyền.
“Anh cả, bọn ta quyết định để Trần Vinh trở thành gia chủ thế hệ mới, Trần Vinh là con trai trưởng của chi trưởng, dựa theo quy tắc, vị trí gia chủ nên do cậu ấy kế thừa. Ngoài ra, vị trí chủ tịch của tập đoàn Trần Thị, cũng do Trần Vinh đảm nhiệm. Anh cả, anh xem anh còn có ý kiến gì không?”
Trần Quốc Vĩ giả vờ hỏi.
“Tùy các người quyết định thế nào thì quyết, chuyện của nhà họ Trần, sau này đừng hỏi tôi nữa, tôi chỉ là lão già già yếu mà thôi.”
Trần Quốc Vinh tự mình đẩy xe lăn đi, Trần Ngọc muốn đẩy nhưng bị Trần Quốc Vinh từ chối.
Bóng lưng của ông lão, hiu quạnh không nói nên lời.
Trần Quốc Vĩ và Trần Quốc Cường liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều có thể thấy sự kinh ngạc từ trong mắt đối phương và như không thể tưởng tượng nổi.
Không ngờ anh cả lại đồng ý, hơn nữa hoàn toàn không can thiệp vào nghị quyết của hội nguyên lão.
Trần Thắng muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Sự vui mừng lộ rõ trên vẻ mặt của Trần Vinh, ông ta chịu đựng nhiều năm như vậy, rốt cục cũng chịu đựng được, chẳng những trở thành gia chủ nhà họ Trần, còn trở thành chủ tịch tập đoàn Trần thị.