Editor: CO6TINY

Sau đó, Giang Trần không nhúng tay vào chuyện của hai em học sinh kia nữa, chuyện ầm ĩ đến mức này, hai em học sinh kia đều không thể tự quyết định được nữa, chủ nhiệm lớp như anh cũng không thể xen vào.

Nhưng dù sao anh cũng là giáo viên chủ nhiệm của nam sinh, không cần nghe ngóng cũng có thể biết được phía nhà trường có biện pháp xử lí thế nào về chuyện này. Do ảnh hưởng xấu hai em gây ra, phía trường học vốn định cho hai em thôi học, nhưng nghĩ đến nữ sinh sắp thi đại học tới nơi, thêm nữa còn ảnh hưởng đến tiến độ thi đại học của các trường khác, nên thôi.

Nhưng vì hầu như cả trường đều biết chuyện, nên nữ sinh thường bị chỉ trò nói xấu sau lưng, chưa tới mấy ngày bên phía phụ huynh đã lo thủ tục chuyện trường cho nữ sinh.

Tin đồn gây chấn động toàn trường, thậm chí cả thị trấn, hai nhân vật chính liền cứ thế biến mất khỏi cuộc sống mọi người.

Cuộc đời vẫn cứ tiếp diễn.

Sắp đến cuối kỳ, học sinh năm nhất phải chuẩn bị chia lớp, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, công việc của Giang Trầm quá mức bận rộn. Chế độ tuyển sinh đại học có thay đổi, giờ đây không còn đơn giản chỉ là phân chia lớp KHTN-KHXH như trước nữa, mà là bảy lựa ba*.

Trừ ba môn Toán Văn Anh ra, bảy môn còn lại không phải chỉ là điểm tổng kết cuối năm thôi, còn dựa trên điểm nhận xét của giáo viên bộ môn để xét chọn, tổng hợp biểu hiện trên lớp tất cả các môn của học sinh, dựa trên bảng điểm của chúng, đưa ra kiến nghị tham khảo.

Giang Trầm muốn giúp đỡ học sinh hết sức có thể, nhưng nói thì dễ, chuyện này không phải cứ tổng kết điểm là xong. Có những môn càng học càng thấy dễ, có những môn ngược lại hoàn toàn, cộng thêm mỗi học sinh có sở thích, tính cách, tâm lý khác nhau nên có quá nhiều yếu tố phải cân nhắc, lượng công việc vô cùng lớn.

Giang Trầm mấy ngày liền ở trường đến mười giờ mới tan tầm, Minh Hoan có chút không vui.

Vẽ tranh là công việc chính của cậu, vẽ ở đâu vẽ khi nào đều tùy ý cậu. Trước đây ở nhà mình, mặc dù anh chị đều có công việc riêng của họ, đều rất bận, nhưng ít nhất còn có bố mẹ, còn có người giúp việc. Không như ở đây, cả ngày đều yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của cậu đi đi lại lại, luẩn quẩn từ phòng ngủ đến phòng khách, lại từ phòng khách vòng trở về.

Cứ chịu đựng hoài như vậy, Minh Hoan không kìm lòng được nữa, đeo cặp nhỏ lên vui vẻ đến trường tìm Giang Trầm.

Trong trường không có ai cậu quen biết, Minh Hoan lại sợ báo trước cho Giang Trầm, anh không cho cậu đến, sau khi bắt taxi đến trường, Minh Hoan chỉ có thể dựa vào ấn tượng mơ hồ còn sót lại lúc tám chuyện với Giang Trầm đi tìm anh.

Lục tung hai ba lớp như vậy, Minh Hoan đột nhiên dừng lại, sau đó túm lấy dây đeo xoay người bỏ chạy.

Cậu vốn định hỏi học sinh Giang Trầm dạy lớp nào, nhưng ai mà ngờ vừa tới bên này,...

"Minh Hoan!"

Vẫn đang lên lớp, Giang Trầm gọi cậu xong thì im bặt, sải bước đi tới trước mặt cậu, thấp giọng nói: "Chạy cái gì?"

Phía sau anh, một đám học sinh tụm năm tụm bảy tò mò ló đầu ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hóng chuyện bát quái nhìn họ. Theo tin đồn trong trường, thầy giáo của bọn họ FA từ trong bụng mẹ, so với hòa thượng còn thích ăn chay niệm phật hơn, giờ bỗng có một chàng trai gương mặt ôn nhu ngoan ngoãn xuất hiện, nếu không phải còn trong giờ học, quần chúng gặm dưa đều muốn xông ra ngoài hỏi chuyện bọn họ.

Giang Trầm thấu hiểu đám nhóc này, quay lại cho ánh mắt cảnh cáo, nói với Minh Hoan: "Văn phòng của anh ở đằng kia, cái bàn phía trong cùng, máy tính không cài mật khẩu, em đến đó ngồi chơi một lúc nhé."

Đối diện ánh mắt tò mò hưng phấn kia, Giang Trầm vô cùng bình tĩnh dạy xong tiết của mình, ung dung trở về phòng làm việc. Chân trước vừa đi khuất tầm mắt các cô cậu kia, chân sau trong lớp đã bùng nổ điên cuồng.

"Tao cá bài tập về nhà Tiếng Anh một tuần, đây tuyệt đối là bạn trai của Giang ca!"

"Tao cá một xu, có lẽ là em trai thầy ấy."

"Con mắt nào của mày nhìn ra em trai? Nhìn sơ qua cũng biết là đối tượng, có muốn đến văn phòng dạo một vòng với tao không?"

"Đi thế nào?"

"Tao biết! Đề thi Tiếng Anh hôm qua đâu? Đến văn phòng hỏi bài."

Một vài nam sinh cầm tờ đề thi nhàu nhĩ nát bét lên, hùng hổ đến văn phòng, một lúc sau mặt mày hớn hở quay lại.

"Đoán xem họ đang làm gì! Anh trai nhỏ kia kéo Giang ca chơi 'Game lửa và nước' với mình! Hahahaha, tụi bây ai tưởng tưởng nổi hình ảnh Giang ca chơi game không cơ chứ? Các anh em sững sờ tại chỗ, chả biết nói gì. "

Mọi người lòng hơi ngứa ngáy trước hình ảnh bọn họ miểu tả, không lâu sau, lại thêm đám khác kéo nhau đến văn phòng.

"Bọn họ chắc nịch là đối tượng rồi, lúc bọn tao đi vào, anh trai nhỏ vừa vẹn làm nũng 'trong nhà chán quá' gì đó, còn Giang ca một mặt đầy cưng chiều, cái ngữ khí kia cái ánh mắt đó nếu không phải bạn trai, tao làm mười tờ đề ngay chỗ này."

"Cứu mạng! Tao sắp bị thu thập rồi, lúc tao vừa đi vào bọn họ còn dính sạt rạt vào nhau, Giang ca đem người ôm cứng ngắt, tao nghi ngờ cực độ bọn họ tiếp theo sẽ thế này thế kia thế nọ rồi, Giang ca bị làm phiền vẻ mặt buồn bực không vui, cây cổ thụ nở hoa đúng thật đáng sợ. A! Sao tao lại quấy rầy chuyện tốt của thầy ấy chứ!"

"Có biến rồi! Vừa rồi Hiệu phó đột nhiên dẫn một người mặc vest vào phòng làm việc, người đàn ông mặc vest kia hình như biết anh trai nhỏ tới tìm Giang ca thì phải! Không phải tình tay ba máu chó kia đấy phỏng! "

"What! Những năm tháng tình yêu đó chung quy đều gửi gắm sai rồi?!"

Trong văn phòng, Minh Hoan cùng người đàn ông mặc vest, Minh Bạc, cũng chính là anh ba cậu, bốn mắt nhìn nhau, hiển nhiên, cả hai đều không ngờ đến sẽ gặp nhau trong căn phòng bé xíu này.

Giang Trầm nhíu mày.

Minh Hoan nói liều: "Anh, sao anh lại ở đây?"

Minh Bạc nói, "Anh không thể đến?"

Hiệu phó nhìn cái này, lại ngó cái kia, cố tạo bầu không khí hòa nhã: "Xem ra mọi người đều biết nhau cả rồi, chúng ta đổi nơi khác ngồi xuống tán gẫu một lát?"

Cậu Minh đây là thương nhân nói muốn quyên tiền cho trường bọn họ, giờ xem ra còn quen với cả giáo viên trường họ, kia đích thực là chuyện tốt mà!

Ai dè không ai trong ba người ra mặt trả lời ông ta, một lúc sau, Minh Bạc mới nói, "Có thể để chúng tôi nói chuyện riêng một lúc được chứ?"

Hiệu phó:?

Ông làm sao còn thành dư thừa ở đây rồi?

Nhưng cái đùi lớn đã lên tiếng, trường học không muốn đắc tội ông thần này, coi như ông là công cụ hình người, cứ đưa người cho họ là hết chuyện của mình rồi.

Hiệu phó rời khỏi phòng làm việc, còn săn sóc khép cửa lại, Minh Bạc vẫy tay với Minh Hoan, "Tiểu Hoan, lại đây."

Minh Hoan đứng tại chỗ không nhúc nhích, thay vào đó kéo chặt tay Giang Trầm, vẻ mặt "Em tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh ấy". Minh Bạc gần như tức dến trợn trắng mắt, đối với tiểu bại hoại thấy sắc quên anh này cũng bất lực, bèn chuyển hướng nhìn qua Giang Trầm.

Em út là cục cưng của cả nhà, người tiếp cận Minh Hoan hắn đều điều tra cả, bao gồm cả Giang Trầm. Một giáo viên có vẻ bình thường, nắm trong tay 20% cổ phần Giang thị, Minh Bạc vốn không cần nghi ngờ, sẽ liên hệ anh với người thừa kế của Chủ tịch Giang lại với nhau.

Ngoan ngoãn tiếp quản công ty không muốn, hà cớ gì phải đến nơi này bon chen làm giáo viên? Tiền lương của giáo viên có thể nuổi nổi em trai hắn?

Nghĩ đến ám thị mà đối tác công ty đưa ra - "Có một giáo viên tên Giang Trầm ở trường cấp 3 kia, quá không thức thời", ấn tượng Minh Bạc đối với Minh Hoan càng thêm xấu.

Chưa kể đến việc Giang Trầm vào cấp ba năm đó cứ như thế biến mất không chút tăm hơi còn không cho Tiểu Hoan một lời giải thích chính đáng.

Minh Hoan thích cậu ta, bỏ qua cái này đi, người làm anh trai như hắn sao có thể buông tha được, phải tính sổ một phen mới hả dạ.

Bàn tính của Minh Bạc chạy nhanh thoen thoét, tính toán xong xuôi đâu vào đấy, nhưng không ngờ đều bị vị khách ngoài ý muốn đến nhà Giang Trầm tối nay phá hỏng tan tành.

Mẹ Giang Trầm xách hai túi đầy rau củ snack tới, mở cửa căn hộ nhà con trai ra.

Nhìn thấy đầu tiên là vẻ mặt không vui của con mình, giống như thể người ta thiếu nợ nó trăm vạn vậy.

Nhìn qua bên kia liền thấy một chàng trai đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhìn có hơi quen mắt, lúc này mặt lẫn cổ đều ửng hồng, đôi mắt cũng long lanh gợn nước, miệng con hơi sưng. Vừa nhìn sơ qua đã biết hai đứa này vừa nãy đang làm gì rồi.

Mẹ Giang vốn rất bắt kịp trend, thầm nói một câu không ổn, nghĩ thầm, chẳng trách mặt mày con trai mình hằm hằm thúi hoắc thế này, suy cho cùng bị phá rối chuyện làm ăn vài tỉ đây mà.

Mẹ Giang trải qua nhiều sóng gió cuộc đời vẻ mặt bất biến giữa dòng đời, đem đồ trong tay đưa cho con trai, ôn hòa cùng chàng trai trên sô pha chào hỏi. Lại mượn ánh đèn chiếu xuống tỉ mỉ nhìn đứa trẻ bởi vì bất ngờ mà khẩn trương kia, đây không phải người đợt trước bà mai mối cho con trai đi xem mắt đây sao?

Mẹ Giang ngồi xuống ghế sô pha đơn nhìn con trai đang xỏ dép lê, uể oải ngồi bên cạnh Minh Hoan.

Bà cười híp mắt nói: "Chẳng trách Tiểu Giang nhất định không muốn dì sắp xếp xem mắt, hóa ra bọn con sớm đã ở bên nhau rồi." Lại oán trách nhìn về con trai, "Giấu mẹ làm gì, nhất định muốn xem mẹ lo lắng không đâu đúng không?"

Mẹ Giang nói câu này, Minh Hoan nhớ tới đêm đầu tiên ở nhà Giang Trầm, nghe thấy Giang Trầm với dì Giang nói đang nói đến chuyện xem mắt, trong lòng gấp gáp, đêm đó liền chủ động 'trao thân' luôn rồi.

Có trời mới biết dũng khí của cậu lúc đó đến từ đâu.

Giang Trầm vòng tay ôm eo Minh Hoan, bất đắc dĩ gọi "Mẹ". Vốn dĩ anh muốn đợi đến khi hai bên gia đình chính thức gặp mặt mới nói chuyện này, nhưng không ngờ anh ba Minh Hoan, còn có mẹ anh, đưa tới trước cửa, kế hoạch của anh triệt để phá sản.

Quả nhiên không chờ anh nói câu tiếp theo, mẹ anh đã hưng phấn bừng bừng cầm lấy di động.

"Chờ chút, mẹ phải báo tin tốt này cho bà sui gia đã."

"..." Đây là đang hét?

Editor: CO6TINY

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play