10-12-2006 - 17: 29: 00

Tôi thậm chí không biết có gì đáng để vui cả, ngược lại còn thấy rất rối.

Hay là em gái cùng phòng tôi nói đúng, đây là kiếp nạn của tôi, chứ không phải của chị.

11-12-2006 - 09: 24: 17

Đây là do chị Thẩm Phương không biết lên mạng, nên chỉ có thể dùng cách chơi đùa với tôi để giải trí.

Ban đầu sáng nay định đi bơi, nhưng trời lạnh muốn chết, nên về nhà, tắm táp, đọc bài đăng, rồi định viết tiếp. Nhưng cô em cùng phòng cứ đòi đi cho vịt với thiên nga ăn ở chỗ khu đất hoang gần nhà, nhân tiện định câu cá mùa đông (đúng là ý tưởng quá hay quá sáng tạo, tôi nghe mà muốn xỉu ngang với đôi mắt thâm đen.)

Sau đó chúng tôi mang đống bánh mì còn thừa và cần câu cá ra bãi đất. Thực tế đã chứng minh, rằng hầu hết những người ngồi trong phòng thí nghiệm một khi đã muốn thử những chuyện mang tính lãng mạn, đều có kết cục thảm thương không nỡ mở mắt chứng kiến. Chúng tôi vừa đến đã phát hiện nước đọng từ tối qua còn nhiều đến mức đất ở đây đã biến thành bùn.

Tuy nhiên, chúng tôi vẫn hành quân lặn lộn đất bùn chỗ nông chỗ sâu ra đến bờ ao với tinh thần Hồng quân không ngại vượt khó và yêu thương động vật. Thời tiết lúc đó có gió bắc thổi, mưa phùn lất phất ~~. Em gái cùng phòng nói, dù sao biệt danh của chị bây giờ cũng là Thuý Hoa, hay gọi là Hỉ đi. Tôi nói, được, cái tên này nghe hoan hỉ thật, dù sao chúng ta cũng đều sống được đến thời kỳ giải phóng mà đúng không?

Chúng tôi run rẩy, mau mau chóng chóng cho thiên nga ăn, sau đó em gái cùng phòng nhanh chóng tạo dáng câu cá, thực chất mục đích chính là để chụp ảnh. Khi chụp được khoảng 18 tấm thì hết pin. Em gái cùng phòng rất hụt hẫng, xua tay nói, thôi vậy, hết nói nổi chị. Sau đó bỏ đồ đạc xuống hiên ngang bước đi, quăng cho tôi một câu nói, mau về nhà xem chị bị mắng đến đâu rồi. Tôi nhìn bóng lưng em ấy, nói, hay là đi bơi mùa đông đi?

Chắc là vì tôi đã làm tụt hứng chụp ảnh của em gái cùng phòng, nên đành xách theo bộ câu cá lon ton chạy theo, ráng chiều lòng em ấy, hỏi ăn kem không? Ăn KFC không? Đi siêu thị không?

Chúng tôi cứ bước đi một cách thương tâm như vậy. Vừa vào khu dân cư, bà cụ non (em gái cùng phòng) bỗng quay đầu lại nói: "Này, không phải chị Thẩm của chị đến đấy chứ." Tôi nhìn về phía trước, thấy một chiếc ô tô màu đen to lớn đang từ trên dốc cao lao xuống, trông rất giống chiếc Porsche. Chiếc xe ấy bỗng nhiên vụt ~~ qua ~~ chúng tôi chỉ trong phút chốc.

Nhưng tôi và bà cụ non đều nhìn thấy người bên trong đang điều khiển xe rồi.

Lúc đó tôi rất sầu, mắt bà chị này làm sao còn kém hơn tôi vậy? Đường dài như vậy, tính ra chỉ có mỗi 1 chiếc ô tô và 2 người đi bộ, tôi lại còn rất bắt mắt với chiếc khăn bông đỏ quấn quanh cổ và chiếc cần câu to tướng phía sau, thế mà chị vẫn thản nhiên chạy vụt qua với khoảng cách chỉ vỏn vẹn 1 mét rưỡi.

Tôi vội vẫy chiếc cần câu từ phía sau và hét lên, NÀY, NÀY. Bà cụ non cũng hét lên từ phía sau tôi, TRỜI ƠI CHỊ NGỐC NHƯ LỢN ẤY, người ta có nghe thấy đâu?! Gọi điện đi!

Tôi vội vàng lần mò, má nó, không mang điện thoại. Tôi hỏi mượn bà cụ non, bà cụ non còn chưa móc điện thoại ra, tôi đã nói, thôi bỏ đi, chị không nhớ số của chị ấy. Sau đó, bà cụ non ra lệnh, ĐUỔI THEO! CHẶN CHỊ ẤY LẠI!

Tôi bắt đầu chạy theo sau chiếc xe. Các bạn nói xem, đang giữa chiều, có ai tập thể dục như vậy không? Tôi vừa chạy đến block đầu tiên đã thấy chiếc xe đó rẽ ngay trước mặt rồi lên đường cái. Thấy vậy tôi nhanh chóng rẽ phải, đoạn đường tôi đang đi là đường cụt trong khu dân cư, người đi bộ có thể đi qua, nhưng ô tô thì không được, vào ngõ cụt là lối đi rộng 2m ngăn cách bởi hai hàng rào, xuống dốc là bến xe.

Tôi tính chắc là đã đủ thời gian, vì xe của chị phải đi vòng lại nếu muốn ra đường chính. Hơn nữa cũng chỉ có một đường chính duy nhất trong vùng ngoại ô hoang vu chỗ nhà tôi.

Tôi lao ra khỏi hàng rào, từ trên dốc thấy chiếc xe đang quay lại, tôi đi vừa xuống dốc vừa vẫy tay, đến bên đường chính, dừng lại một lúc, thấy chiếc xe đang chuẩn bị sang đường, lại thấy nó két~~~ vượt qua tôi.

Lúc đó tôi thực sự bất ngờ và lạnh lẽo. Ôm eo gào thét hổn hển ở bên đường, bỗng thấy chiếc xe dừng lại cách đó khoảng 200 mét, hoá ra vẫn có ý thức tham gia an toàn giao thông, mặc dù đã đi lên vạch vàng nhưng cũng biết đèn vàng đang sáng.

Tôi chỉ đành chạy tiếp. Vừa chạy vừa nghĩ, mẹ nó mới vài ngày trước vừa ngọt ngào hồi tưởng lại buổi tối ngày xưa chạy 100 mét vì chị, giờ thì hay, buổi tập mùa đông không chỉ chuyển sang ban ngày, mà còn phải chạy gần 805 mét.

Tôi thở hổn hển. Khi đến bên hông xe, tôi kéo cửa xe, trời ạ, cửa chốt. Tôi gần như đứt hơi, dựa vào cửa xe, gõ lên cửa sổ, chị không phản ứng lại. Tôi thấy trái tim lạnh giá, ngó vào bên trong xem sao, bà chị này vẫn đang ngồi với vẻ mặt kiên cường chính trực, nhìn về phía cánh đồng trước mắt.

Tôi thực sự không biết phải hình dung như thế nào khi thấy vẻ mặt chị như vậy, chỉ cảm thấy buồn cười lắm luôn. Tôi gõ mạnh vào cửa sổ, lúc ấy chị mới hạ cửa xuống một nửa cho tôi, sau đó lại làm mặt lạnh. Tôi không nhịn được cười, tôi nói: "Ở đây không được phép dừng xe như vậy, chị không thấy đây là đường một chiều sao, còn không thèm nhìn xe chị rộng như thế."

Nhưng, chị ấy không nói gì, rất biết giả vờ, xị mặt ra. Tôi thực sự bái phục, hôm nay nhất định là đại hung, không cần nhìn lịch cũng biết, ban đầu là dân cư mạng gây khó dễ cho tôi, sau đó em gái cùng phòng giận dỗi tôi, bây giờ người chị mà được các bạn khen là thấu tình đạt lý này cũng tham gia vào cuộc vui.

Tuy nhiên, thành thật mà nói, cảm giác bị lơ đi không dễ chịu lắm. Tôi nói với chị: "Vừa rồi chị cố ý không nhìn thấy em đúng không?" Chị thẳng thắn nói: "Đúng." Tôi bắt đầu hơi giận, nói: "Có phải chị muốn chơi đùa với em đến chết mới hả giận sao?" Chị lại nói: "Phải."

Tôi bắt đầu vô cùng nóng máu, nhưng tôi vẫn bình tĩnh nói: "Nếu chị muốn chơi đùa với em đến chết, được, nhưng đừng chơi đùa với bản thân chị, có được không?" Chị không nói gì, chỉ nhìn tôi. Tôi lại nói: "Chị đến đây chưa ăn gì đúng không?" Chị không nói. Tôi lại nói: "Cho em lên xe nhé?" Qua một lúc rất lâu vô cùng lâu sau, cánh cửa xe mới bật mở.

Lên xe, tôi nói: "Em cũng chưa ăn gì, hay là gọi cả bạn cùng phòng em, chúng ta cùng đi ăn KFC nhé?" Ban đầu ý định của tôi là, thấy thương chị lái xe từ xa đến quá, nghĩ ăn xong vừa hay cũng là lúc thôn mua sắm vẫn mở, định đi dạo mua sắm cùng chị cho thả lỏng tâm tình. Thế nhưng tôi lại nhận về một cái trừng mắt. Tôi nói: "Thẩm Phương, em đã nói hết lời từ hôm qua, ý em là gì chị cũng hiểu. Được, chị muốn sao thì chị nói, em sẽ nghe chị."

Sau đó, chiếc xe bắt đầu lăn bánh... lược đi mấy đoạn riêng tư.

Sau đó, ôm bụng đói đến hơn 9h tối, lái xe đến khu dịch vụ bên đường, ăn đồ ăn nhanh. Sau đó, chị đưa tôi về nhà, rồi tự mình lái xe về. Xem ra chị rất vui, tôi chỉ có thể nói vậy thôi.

11-12-2006 - 09: 40: 34

Các bạn bảo muốn đọc tiếp những thứ ở trên, tôi sẽ viết sau. Nhưng hai ngày nay đã bị giày vò đủ rồi. Vừa nãy chị ấy không nhận điện thoại, chắc vẫn đang trên đường. Để tôi nghĩ rồi viết sau. Bây giờ chị nóng tính hơn tôi, nghe nói là do làm sếp. Tôi cũng mới thăng chức, nhưng chỉ là trả tiền, kiểm định thí nghiệm cho cấp dưới, nên giờ tôi nhìn ai cũng như ông chủ bà chủ. Chắc là do tiền lương vẫn thế. Tuy nhiên, tôi rất khó hiểu, sao chính sách của Anh kiểu gì vậy? Tại sao tăng chức mà lương lại không tăng?

Tôi muốn xem đang viết đến đâu rồi, nhưng mà lướt không nổi. Các bạn đợi nhé. Ngủ một giấc cái đã. Cả đêm qua không ngủ, hôm nay lại nói chuyện cả chiều, cảm giác như chỉ cần cho tôi một chiếc hộp các tông, tôi có thể lấp đầy nó thành công viên Hyde Park với chỗ nước bọt của mình. Vì thế nên lúc ăn cơm, phục vụ hỏi chúng tôi gọi đồ gì, Thẩm Phương vừa nói: "Pls, can we have..." tôi lập tức nói: "A bottle of coke." Sau đó, tôi đã uống khoảng 1,5 lít, chị ấy uống nước, định lượng là glass.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play