Tôi nhận điện thoại, alo một tiếng, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm có chút bất mãn của bạn trai: "Em yêu, em đang làm gì thế? Sao mãi không thấy bắt máy?"

Tôi chột dạ không yên, nói một câu: "À, ngủ rồi." Sau đó nghe thấy hình như sau lưng có tiếng Thẩm Phương đứng dậy rồi đi vào phòng tắm.

Lúc này tôi mới định thần lại, nói: "Mấy ngày này em làm việc mệt quá, về nhà cũng không có việc gì nên đi ngủ sớm thôi."

Bạn trai cười và nói một cách thật ấm áp: "Bé yêu thật sự đã trưởng thành, hẳn em đã cố gắng làm việc lắm nhỉ, đừng để mình mệt quá."

Tôi nghe giọng anh trở nên ấm áp mà trong lòng thấy thật hổ thẹn. Tôi không đòi hỏi lời quan tâm nhiều hơn như thường ngày nữa, mà chỉ nói: "Muộn thế này rồi sao anh còn gọi đến? Sao không nhắn tin cho tiết kiệm."

Anh ấy vui vẻ nói: "Không sao, anh đã đi làm lâu vậy rồi, vẫn còn kinh tế gọi đường dài. Đừng nói nữa, nếu như em ở Anh, anh cũng sẽ gọi tới."

Tôi mắng một câu: "Thật hết cách với anh."

Bạn trai tiếp tục nói: "Em về Thượng Hải cũng không bằng ở Anh, ở Anh còn có thể gọi video, ở đây đến cả gọi điện cũng ít, mạng cũng không lên, có phải em không nhớ anh nữa hay không?" Sau đó tỏ ra bực dọc: "Nếu như em thật sự không nhớ anh, anh sẽ không đi nữa đấy."

Tôi chợt thấy có lỗi với anh, bèn nói: "Không mà."

Anh nói: "Không cái gì? Không nhớ anh nữa à?"

Tôi hết cách, chỉ đành nói: "Được rồi, em xin lỗi, em nhớ anh, anh mau đến nhé." Khi nói ra lời này, tôi cố gắng hạ giọng thấp hết sức có thể, tôi rất sợ phòng tắm không cách âm, sợ nhỡ Thẩm Phương nghe thấy.

Bạn trai thấy tôi mềm lòng mới vui vẻ lên. Tôi lại đưa đẩy qua lại với anh một lúc, đang định tìm cớ cúp máy thì nghe thấy giọng anh đột nhiên trở nên nghiêm trọng, nói: "Em yêu, anh cần nói với em một chuyện, em nhất định phải bình tĩnh, không được tức giận."

Tôi bắt đầu căng thẳng, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bạn trai ngừng một lúc, nói chậm như đang nghĩ: "Em yêu, đã hai năm rồi em chưa gặp bố phải không?... Ngày mai ông ấy đến Thượng Hải công tác nên nhờ anh chuyển lời cho em, ông ấy sẽ đáp chuyến bay chiều mai đến Thượng Hải, muốn ăn cùng em một bữa cơm, gặp em..."

Anh còn chưa nói xong, tôi đã nóng nảy ngắt lời: "Em không có hứng thú."

Anh ấy vội nói: "Đã nói là không cho tức giận mà. Sao dạo này em giận kinh thế. Bố em cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn gặp em thôi. Dù thế nào hai người cũng là bố con. Thật ra, ông ấy rất quan tâm đến em, cứ thi thoảng lại gọi điện cho anh hỏi tình hình của em ở Anh..."

Tôi bực mình, hét vào điện thoại: "Anh im miệng ngay cho em. Người khác không biết chuyện nhà em thì có thể nói như vậy. Còn anh thì sao? Anh là người rõ nhất, không đâu lại đi làm người hoà giải! Em đã nhìn sai rồi, anh cũng chỉ là tên bị tiền làm mù con mắt!"

Bạn trai tôi bị doạ sợ, vội vàng an ủi tôi: "Em yêu đừng giận nữa, chỉ là anh nghĩ hiện tại em đã tài giỏi, lại còn đang học thạc sĩ, lại còn có thể tìm được một công việc ở công ty lớn tại Anh, cũng tính là có thể nở mày nở mặt nên anh mới nói thế. Anh cũng không đồng ý với ông ấy, anh nói với ông ấy rồi, anh chỉ chuyển lời thôi." Có lẽ anh nghe thấy đầu dây bên này dần dần không còn tiếng động nữa, lại ngập ngừng hỏi: "Em cũng có thể để ông ấy biết em tài giỏi cỡ nào."

Những lời này của bạn trai đã đâm trúng tim đen của tôi. Bất luận vì lý do gì, thật ra, hai năm nay điều tôi mong muốn nhất chính là có thể thăng quan tiến chức, sau đó đập vào mặt ông ta một vali tiền, chỉ vào mũi bố tôi và nói: "Đây chính là điều mà ông đã từng dạy tôi, ai có tiền nhiều hơn, người nấy làm bố!"

Tôi nghĩ, dù hiện nay tôi mới chỉ là một nhân viên quèn, nhưng nói thế nào thì nói, cũng coi như có tiền đồ, hơn nữa, từ đầu năm tôi đã nghe bạn trai tiết lộ cho một vài tin tức vặt, nói công việc của bố tôi phất to, lại còn chuẩn bị nâng cấp từ tư nhân lên sàn thương mại. Tôi thực sự rất muốn được mở mang tầm mắt, để xem ông già này hiện nay có thể tự mãn nhường nào.

Thế là, tôi nghĩ, rồi nói: "Vậy được, anh dặn ông ấy để ý điện thoại. Em sẽ đặt chỗ và gửi tin nhắn cho ông ấy."

Cúp máy, tâm trạng tôi hỗn lộn thành một mớ. Sự thăm hỏi đột ngột của ông già đã biến cuộc sống tưởng chừng như êm đềm suốt hai năm qua của tôi lại trở thành sóng gió. Tôi vừa bực vừa sợ khi nghĩ đến việc ngày mai phải đi gặp ông ta, cũng có chút nóng lòng muốn gặp.

Tôi đang nằm trên giường buồn bực. Một lúc sau, Thẩm Phương đi ra từ phòng tắm. Chị không nói chuyện với tôi, cũng không hỏi ai gọi đến. Chỉ nằm xuống giường và yên lặng chìm vào giấc ngủ. Tôi nhìn bóng lưng mờ của chị trong bóng tối, tiến đến và ôm chị từ phía sau. Tôi không còn có bất kỳ suy nghĩ manh động nào nữa, tôi không biết tại sao đột nhiên mình lại hoảng sợ. Được ôm chị khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Ban đầu Thẩm Phương muốn gỡ tay tôi ra: "Đi ngủ đi." Tôi không quan tâm, vẫn ôm chặt lấy chị, chị cũng không kiên quyết nữa. Dần dần, trong mùi hương của cơ thể chị, tôi bắt đầu mệt mỏi muốn ngủ, tôi mơ màng như luôn thở ra những hơi dài, tôi cứ nghĩ về bố tôi, nghĩ về những chuyện hồi xưa. Sau đó, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy và nhìn Thẩm Phương, chị vẫn đang say giấc. Tôi cúi người đến và nói: "Tối nay em cần đi ăn với một người, có lẽ sẽ về muộn một chút. Chị đừng đợi em, chị ăn trước đi nhé?" Thẩm Phương nhắm mắt "ừm" một tiếng. Tôi nghĩ, liệu chị có tủi thân không? Thế nên tôi rướn đến hôn chị một cái, chị vẫn nhắm mắt, tôi cười nói: "Hoá ra đúng là lợn sữa, thế mà em cứ tưởng người đẹp ngủ trong rừng." Lúc này Thẩm Phương mới mở nửa con mắt ra: "Đi làm đi."

Tôi không biết làm sao cho phải. Tắm xong liền ra ăn một chút đồ ở phòng ngoài. Khi đang ăn, ánh mắt tôi đập vào chiếc túi xách Chanel của Thẩm Phương, trái tim bỗng nảy lên, tôi đứng dậy đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, nói với chị: "Chị có thể cho em mượn túi một lát không? Tối về em sẽ trả chị." Chị không nói không rằng. Tôi đi vào, bước đến bên giường, lay lay chị: "Này, đang nói chuyện với chị đó." Lúc này chị mới sốt ruột khua tay: "Lấy đi." Tôi thấy hình như chị hơi không vui, chỉ là bỏ bê chị một tối thôi mà đã tỏ ra xa cách rồi, cũng có phải tôi sẽ không quay lại nữa đâu. Tôi cũng không biết nói gì thêm, chỉ đóng cửa ra ngoài. Đợi tối về sẽ mua kem cho chị.

Tôi đến công ty làm việc một chút, sau đó nói với trưởng phòng: "Chiều nay bố em sẽ tới, ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ rồi. Em có thể về sớm ra sân bay đón bố không?"

Trưởng phòng là một người đàn ông Thượng Hải rất tinh ý, ban đầu anh A đưa tôi đến bộ phận này, anh ấy đã ngửi ra mùi rằng tôi có xuất thân không tầm thường, chăm sóc tôi rất chu đáo. Tôi vừa mở miệng, anh ấy đã lập tức nói: "Được được, bố đến thăm con gái rượu nhất định phải đến đón chứ, em có cần xe không?"

Tôi nghĩ rồi nói: "Nếu có xe số tự động thì em có thể mượn không?"

Anh ấy lập tức gọi ngay cho hậu cần, tất nhiên dù anh ấy không nói là mượn cho tôi, nhưng nếu anh A mà biết chắc cũng sẽ đồng ý thôi.

Rất nhanh đã mượn được xe, cũng không phải loại rẻ tiền, mà là một chiếc Buick mới toanh.

Trong lúc dùng bữa vào buổi trưa, tôi lấy tiền thưởng nghỉ lễ và tiền lương tháng sau trong tài khoản ra, đưa cho trưởng phòng 500 tệ, nói: "Em mượn xe vì mục đích cá nhân thôi, nên phiền anh chuyển cho tổng vụ số tiền này giúp em với, nếu không đủ em sẽ đưa thêm." Ban đầu trưởng phòng rất muốn từ chối tôi, nhưng thấy thái độ tôi rất kiên quyết, rằng hoặc là nhận tiền, hoặc là tôi ra ngoài thuê xe, nên anh ấy chỉ đành khen tôi vài cái rồi nhận tiền, đưa tôi biên lai. Thật ra công ty không có chế độ này, nhưng tôi thấy không nên lợi dụng công ty, càng vì mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Phương khiến tôi không thể không rạch ròi. Nhưng tôi không nói với Thẩm Phương rằng tôi đã trả tiền. Lúc đó tôi rất tự hào về vai diễn "quân tử" của mình. Chỉ là, tôi còn nghĩ một cách rất ích kỷ rằng nếu sau này chuyện này truyền đến đến tai chị, có lẽ chị sẽ rất vui. (Hehe, bây giờ nghĩ lại có vẻ vẫn là một nguỵ công tử)

Tôi biến đến một nhà hàng nọ từ một đồng nghiệp trong công ty. Đó là một nhà hàng cao cấp nhất nhì trong mắt những thường dân Thượng Hải, và còn là một chuỗi cửa hàng. Tên của nhà hàng đó hơi lạ tai, nhưng nghe nói đó là từ đồng âm của tiếng Thượng Hải.

Tôi suy nghĩ về hầu bao của mình, phỏng chừng không thể trả nổi khoản tiền như lần trước anh A tiếp đãi Thẩm Phương, nên tôi bèn lấy số điện thoại từ đồng nghiệp, đặt một bàn hai người ở quán ăn gần đây nhất. Chưa kể, quán đó đúng là "hết hồn", tôi gọi đến lúc trưa mà người ta đã báo hết sạch phòng riêng. Vì vậy, tôi nói: "Vậy cho tôi đặt một bàn nhỏ có không gian sạch sẽ thoáng mát là được, cho tiện nói chuyện."

Tôi gửi một tin nhắn cho bố ngay sau khi đặt bàn, rất nhanh đã được trả lời "Ok". Lúc đó tôi nhìn mà muốn nôn, dường như không còn tâm tư làm việc, trong đầu tôi không ngừng lặp đi lặp lại những ký ức khiến tôi phát điên lên, cho đến khi không thể kìm nén được nữa, tôi đi vào phòng vệ sinh, đập mạnh vào tường vài lần nhân lúc không ai để ý. Tay rất đau, nhưng tim tôi lại càng đau hơn. Tôi bắt đầu khinh thường bản thân, đúng là đồ vô dụng, muốn tỏ ra "bố đời" cũng phải mượn đến túi xách và xe hơi của người khác. Nghĩ đến đây, tôi lại đập mạnh vào tường. Có lẽ do đập mạnh quá, điều này đã thu hút sự chú ý của cô lao công, cô thò đầu nhìn vào bên trong một lúc lâu, có lẽ cô ấy đang nghĩ tôi bị thần kinh.

Tôi tới nhà hàng từ sớm và đợi. không gian ở đó đúng là không tệ. Tôi nhìn menu, có vẻ không đắt bằng đồ ăn ở Bắc Kinh. Vì vậy tôi thả lỏng một chút, lấy chiếc Chanel của Thẩm Phương xem, kiểm tra số tiền mặt và thẻ tín dụng tôi có ở Anh. Tôi nghĩ, nếu như thực sự không đủ tiền thì sẽ thanh toán bằng thẻ, dù sao nếu có chết đói cũng nhất quyết cũng sẽ không ăn bằng tiền của ông ta.

Tôi đang ngẩn ngơ nghe nhạc nhẹ thì tôi đang bàng hoàng một mình thì có ai đó vỗ nhẹ vào lưng tôi. Khi tôi quay lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt mà tôi đã không gặp trong hơn hai năm. Có chút xa lạ, có chút già nua, tóc trên đầu như đã bạc trắng gần hết.

Ông ta cười nói oang oang: "Đã hai năm không gặp, đúng là đã lớn rồi đấy nhỉ, suýt chút nữa bố đã không nhận ra."

Tôi nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: "Con xin lỗi, không ngờ bố đến nhanh như vậy, bố cũng không gọi để con ra đón." Đây thực ra chỉ là những lời khách sáo, thậm chí tôi còn chảng thèm nghĩ đến chuyện này.

Bố tôi lại tiếp tục: "Đi khoang hạng nhất nên được ra nhanh. Thàng phố lớn chính là như vậy, phải nhanh chân nhanh tay. Nếu như xuống máy bay muộn 20 phút thôi là sẽ tới giờ cao điểm, nói không chừng giờ này vẫn đang bị kẹt cứng trên cầu."

Tôi khinh khỉnh nghĩ: "Trên cầu? Ông đang nói về Bắc Kinh sao? Lại còn khoang hạng nhất, đang khoe cái gì vậy? Máy bay từ Bắc Kinh đến hầu như luôn là hãng 737, khoang hạng nhất cũng chính là khoang có rèm che. Làm người thừa tiền mà vẫn thích khoe khoang." Tôi cười lạnh, không nói gì, cầm menu lên đưa cho ông già: "Bố muốn ăn gì thì cứ gọi."

Ông ta lật xem thực đơn, nói: "Đồ ăn ở đây vẫn không ngon bằng ở Bắc Kinh. Vẫn chỉ là những món ăn địa phương kiểu cũ, món Hoài, món Tứ Xuyên. Vài ngày nữa con về nhà, bố sẽ đưa con đi ăn ở nhà hàng tư gia, tiệc Lịch Phủ, tiệc Đàm Phủ, đều là những món ăn cung đình theo hương vị bát kỳ, đến cả Tổng thống Mỹ cũng đã từng ăn, chắc chắn con sẽ thích. "

Bố tôi nhìn qua rồi đưa thực đơn cho tôi: "Con cứ gọi món, thích ăn gì thì gọi. Nghe nói con ở nước ngoài tiết kiệm lắm nên không nỡ ăn. Con còn trẻ, có tinh thần chịu đựng gian khổ là tốt, nhưng về mặt sức khoẻ cũng...... "

Tôi không kiên nhẫn nghe tiếp nữa, ông ta chưa kịp nói xong, tôi đã nói với phục vụ: "200 tệ 4 món ăn kèm, 4 món nóng, 2 món thịt và 2 món chay, còn các món thịt từ 150 tệ, bên mình có đặc sản gì thì cứ mang hết lên là được, thêm hai chai Yến Kinh nhé, không có sao? Budweiser cũng được."

Bố tôi như nhìn ra được cảm xúc của tôi, ông cười: "Thanh niên trẻ à, nóng tính một chút cũng tốt, nhưng nếu muốn đứng vững trong xã hội, vẫn cần phải kiềm chế hơn. Không phải con thích đọc cổ văn đúng không? Con hẳn phải hiểu đạo lý 'cây cao đón gió dễ đổ' hơn bố."

Tôi cũng cười và nói: "Đâu có, bố quá khen rồi, con làm sao mà được làm cây cao. Con cũng chỉ là một cây con không thể đẽo gọt cũng không thể vấy bẩn. Đâu giống bố, này, nghe nói bố cũng chuẩn bị làm tập đoàn hay công ty lên sàn thương mại gì đó à? Thật đỉnh!" Tôi giơ ngón cái.

Bố tôi xua tay nói: "Làm gì có chuyện dễ ăn vậy. Giới tài chính Trung Quốc đang thối nát, đi đâu cũng thấy bẫy hiểm, con có thể đến Thâm Quyến mà xem, một thành phố nhỏ như vậy mà có bao nhiêu công ty dựa vào Hồng Kông để được cấp vốn, nói hàng trăm là còn ít. Còn về cấp vốn? Đó như một trò chơi may rủi đối với những doanh nghiệp vô danh tiểu tốt vậy, như bên bố đây chẳng hạn, nếu không đủ tài chính thì nguồn tài trợ sẽ chảy vào tay bên khác. Con chưa có kinh nghiệm trên thương trường, cách suy nghĩ vẫn đơn giản lắm, để bố lấy một ví dụ..."

Ông ta cứ tiếp tục nói mãi, những chuyện ly kỳ nghe có vẻ khiến người ta kinh hồn bạt vía về thương trường đó dường như không làm tôi bận tâm. Tuy nhiên, qua vài lời ông ấy nói, tôi cũng nghe ra được điều gì đó. Công việc làm ăn của ông đã khởi sắc hơn rất nhiều, đã có đất, nhà xưởng đã được mở rộng, chỉ là các công ty tài trợ liên kết với ông khiến ông không thể dễ dàng giao con gà đẻ trứng vàng mà ông đã dày công đầu tư nhiều năm này đi. Theo như lời ông nói: "Nếu bất cẩn để con gà mái già nhà ta bị người khác bắt đi làm thịt, ta có giúp vặt lông gà, nhưng cuối nói không chừng đến cả mẩu xương cũng không đến lượt."

Tôi nhìn mái tóc bạc trắng và khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ấy, những dòng từ chữ miệng vẫn được tuôn ra hùng hồn và trôi chảy. Đột nhiên, tôi nhớ rằng thường xuyên có người nói rằng tôi rất giống ông ấy.

Tôi thực sự có chút hoang mang, ông ấy say mê cái doanh nghiệp đó như vậy, rốt cuộc ông đã có được niềm vui gì? Rời vợ xa con mà vẫn mê muội không dứt. Nói ông ta là một người cuồng công việc thì có vẻ như giống một lời khen, nhưng nên nhận xét ông là người như thế nào đây? Tại sao một người có thể sẵn sàng vì tiền mà có thể trở nên không có linh hồn cũng không có tâm can? Ông ta không làm tốt vai trò của một người cồng, cũng không làm tròn bổn phận của một người cha, nhưng tôi không hề nhìn ra chút út hối hận hay nhục nhã nào từ khuôn mặt ông ta. Dường như ông ta nghĩ ông đã đưa mẹ con tôi tiền là đã thực hiện đủ nghĩa vụ của mình.

Thậm chí từ lời nói của ông có thể đoán ra được ý tứ rằng chúng tôi còn phải cảm ơn ông vì đã cho chúng tôi chỗ ăn chỗ ngủ, bảo đảm cho tôi có thể không phải bỏ học để gánh vác trọng trách gia đình như một đứa trẻ "nông thôn", đảm bảo cho tôi có thể bay ra nước ngoài đi học tập ở một quốc gia phát triển. Theo như ý ông, nếu không có sự chăm chỉ của ông ta, tôi sẽ không có cơ hội ngồi trong nhà hàng này, mà thay vào đó chỉ có nước cọ nhà vệ và rửa bát đĩa. Có vẻ như, mẹ con tôi đáng ra không nên phàn nàn, mà phải có một lời cảm ơn chân thành dành cho ông.

Tôi không thể hiểu nổi, cũng không thể lý giải. Bỗng nhiên tôi thấy bản thân vô cùng đáng thương. Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng sự tức giận và lạnh nhạt của tôi dành cho ông ta có thể khiến ông ta cảm nhận được nỗi đau của "cha già không con" và khiến ông ta ngẫm lại những gì mình đã làm. Tuy nhiên, cho đến bây giờ, tôi mới nhận ra rằng mình ngây thơ đến nực cười, ngay cả mẹ con tôi cũng không bằng một sợi lông hồng đối với ông ta.

Cuối cùng, cơm rau trên bàn đều đã nguội lạnh, hầu như chúng tôi không động đũa miếng nào. Ông ta cũng nhận ra điều đó, ngượng ngùng ho một cái, như muốn che đậy sự thất thố của mình. Ông giả vờ bình tĩnh xua xua tay, có chút khinh thường nói: "Con đó, đúng là kiến thức quá hạn hẹp, lại còn làm việc còn xa, nếu như để con gặp phải tình huống này, có lẽ con sớm đã ngất rồi. Nói xong còn đánh giá chiếc túi Chanel của Thẩm Phương, nói: "Là một nhân viên nhỏ, mua một chiếc túi Chanel ngớ ngẩn vài nghìn tệ là đã nghĩ bản thân quá giỏi, haizz, con chính là chưa nhìn thấy trời cao đất rộng bao la đến nhường nào." Nói xong còn chỉ vào chiếc đồng hồ Thẩm Phương tặng tôi: "Con đeo loại đồng hồ này rõ ràng thuộc vào loại vô tri. Con có biết chiếc đồng hồ này cũng giống Patek Philippe không? Chúng đều là loại không phải người có thân phận như con có thể đeo được. Bố đây dù kiếm được mấy nghìn vạn một năm cũng chỉ đeo chiếc Rolex."

Nói xong, ông giơ tay lên, khua khua chiếc dây đeo màu bạc, tôi nhìn bên viền dát vàng đó mà cảm thấy nó lộ ra vẻ thô tục vô song. Ông ta tiếp tục nói: "Con đeo loại đồng hồ này ra ngoài, những người không hiểu có thể sẽ bị con lừa, nhưng những người hiểu biết sẽ cảm thấy con là một đứa vô học bất tài thích thể hiện. Nếu con thật sự thích kiểu này, thích không có tiền mà muốn tỏ ra có tiền, thì bố khuyên thẳng, với địa vị xã hội này của con thì cứ ra chợ Tú Thuỷ mua hàng nhái mà dùng, như chiếc Longines hoặc Armani chẳng hạn, như vậy nếu nhìn xa một chút sẽ không phát hiện ra..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play