Chiến Vân Khai nhíu mày, nhớ lúc khi ở nhà Mộ Minh Nguyệt, anh làm món mì hầm thịt dê cà chua, cô không ăn cà chua.
Bây giờ động tác và vẻ mặt lựa cà chua ra của con trai giống y như Mộ Minh Nguyệt.
“Sao con lại kén ăn như vậy?” Chiến Vân Khai hỏi.
“Cô giáo nói kén ăn là di truyền.
” Chiến Cảnh Hi liếc Chiến Vân Khai một cái, nói.
Chiến Vân Khai nghe thấy, ngẩn ra một lúc.
Tại sao con trai Thẩm Tư Viện sinh lại có thói quen kén ăn giống y như Mộ Minh Nguyệt? Đến món không thích ăn và thích ăn cũng giống y như nhau.
Mộ Minh Nguyệt là một người mê trà sữa, mà con trai anh cũng nghiện trà sữa như mạng.
“Chiến Cảnh Hi, muốn uống trà sữa không?” Chiến Vân Khai đột nhiên nhướng mày, hỏi.
Động tác của Chiến Cảnh Hi dừng lại, đột nhiên ngước mắt nhìn Chiến Vân Khai, trong lòng cậu rất muốn, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra hờ hững, cậu phải giả vờ mới được, nếu không thì sẽ rất lộ liễu.
Sau đó cậu hờ hững nói: “Đây không phải là lời thừa sao?”
Từ trước đến giờ Chiến Cảnh Hi chưa từng nghĩ Chiến Vân Khai rất biết pha trà sữa.
Là hương vị mà trà sữa bên ngoài không thể bằng được!
Đặc biệt là uống bao nhiêu cũng không sợ mập lên!
“Muốn uống thì bảo quản gia đặt cho con.
” Chiến Vân Khai đưa tay xoa mái tóc mượt mà của Chiến Cảnh Hi.
Chiến Cảnh Hi: “…”
Cái gì?
Bố bảo cậu uống trà sữa bên ngoài?
Còn khi mẹ muốn uống trà sữa, bố lại tự mình xuống bếp làm?
Đến lượt cậu, cậu chỉ xứng uống trà sữa bên ngoài thôi sao?
Không phục!
Đứa con trai ruột như cậu thật là quá uất ức rồi!
Thậm chí là hoàn toàn không có cảm giác tồn tại!
Hơn nữa, bố cũng quá tiêu chuẩn kép rồi?
Lấy lòng con gái thì làm gì cũng giỏi!
Chăm sóc con trai thì làm gì cũng không được!
Chiến Cảnh Hi nghĩ đến trà sữa bên ngoài chẳng giống với trà sữa với Chiến Vân Khai làm, mắt cậu trầm xuống: “Bố, con nghe Nhạc Nhạc nói bố biết làm trà sữa, hơn nữa còn làm cho cậu ta uống nữa, cậu ta thường ngày không uống trà sữa cũng đã uống rất nhiều.
”
Chiến Cảnh Hi nói rồi bắt đầu kháng nghị: “Con là con trai ruột của bố, tốt xấu gì bố cũng phải làm cho con một lần chứ?”
Người làm bố này cũng đâu phải ai khác.
“Cho dù con là do Thẩm Tư Viện sinh, nhưng cũng là con của bố, bố không thể chỉ sinh ra rồi không nuôi được.
Nếu bố đối xử với con như vậy, không bằng lúc đó bắn thẳng con lên tường cho rồi.
”
Chiến Cảnh Hi trước giờ chưa từng cảm thấy ấm ức đến vậy.
Bố đối xử lạnh nhạt với cậu như vậy, nhưng đối xử với Nhạc Nhạc lại tốt như vậy.
Có phải bố đã lên kế hoạch không cần cậu nữa rồi không?
Nên muốn đưa cậu cho Thẩm Tư Viện?
Nghĩ đến chuyện này, trái tim nhỏ bé của Chiến Cảnh Hi bỗng nhiên rung lên một cái!
Người phụ nữ tự nhận là mẹ của cậu vốn dĩ không phải là mẹ của cậu!
Mẹ của cậu chỉ có Mộ Minh Nguyệt!
Chiến Cảnh Hi thấy thái độ của Chiến Vân Khai đối với mình rất lạnh nhạt, cậu ít nhiều có thể đoán ra được một khi Chiến Vân Khai theo đuổi được Mộ Minh Nguyệt, nhất định sẽ đưa cậu cho Thẩm Tư Viện!
Chiến Cảnh Hi nghĩ vậy, bắt đầu lên kế hoạch.
Cậu tuyệt đối không thể để Chiến Vân Khai đạt được mục đích!
Chiến Vân Khai im lặng không nói gì, đột nhiên đứng dậy.
Chiến Cảnh Hi thấy Chiến Vân Khai rời đi, mặc kệ cậu, cũng không nói là muốn pha trà sữa cho cậu, trong phút chốc cậu cảm thấy hoảng hốt.
Chiến Vân Khai sẽ không thật sự chán ghét cậu chứ?
Nghĩ đến đây, trái tim của Chiến Cảnh Hi ngày càng thấy sợ, cậu thật sự sợ Chiến Vân Khai sẽ đưa cậu đến bên cạnh Thẩm Tư Viện.
Vì để tránh xảy ra chuyện này, Chiến Cảnh Hi ra tay trước để chiếm lợi thế.
Vì vậy, cậu đã làm ra một quyết định vĩ đại.
Đó là bỏ nhà ra đi!
Chiến Cảnh Hi chờ cho đến tối, cậu tắm rửa sạch sẽ từ sớm rồi lên giường đi ngủ.
Cho đến lúc nửa đêm vắng vẻ, Chiến Cảnh Hi lấy ra một cái máy tính quân dụng từ ngăn tủ bí mật dưới giường, cậu mở máy tính ra, thao tác nhanh chóng.
Chỉ trong thời gian mấy phút ngắn ngủi, cậu đã hack vào tài khoản của Chiến Vân Khai, chuyển một trăm tỷ vào tài khoản ảo của mình.
Cậu làm con trai của Chiến Vân Khai năm năm, không có công lao cũng có khổ lao, lấy một trăm tỷ của anh xem như là ít rồi.
Chiến Cảnh Hi thở dài nói: “Tài sản của ông bố tệ bạc này đúng là bất tận, vừa mới ly hôn trắng tay, chuyển hết tất cả tài sản dưới tên mẹ, thế mà nhanh như vậy đã lại trở thành một triệu phú rồi!”
Chiến Cảnh Hi còn tiện tay lấy vài món đồ cổ nhét vào trong túi của mình, rồi còn móc vài viên kim cương đỏ trên tường.
Sau khi làm xong tất cả, cậu từ đường bí mật xuống bãi xe dưới tầng hầm, trong bãi xe này còn có một con đường bí mật thông ra bên ngoài.
Đương nhiên con đường bí mật này chỉ có cậu biết.
Bởi vì năm đó lúc thi công, cậu đã mượn danh nghĩa của Chiến Vân Khai để yêu cầu đội thi công làm, vì vậy chỉ có một mình cậu biết.
Chiến Cảnh Hi lái chiếc xe thể thao mà Chiến Vân Khai thích nhất, Koenigsegg!
Cả thế giới chỉ có bảy chiếc.
Cả thành phố bị Chiến Vân Khai làm lũng đoạn!
Bãi đậu xe của Chiến Vân Khai lớn khoảng bằng năm cái sân bóng, xe nổi tiếng nào cũng có, giống như anh có chứng nghiện sưu tầm vậy!
Mà cũng chỉ có thiết kế của chiếc xe thể thao này có thể khiến cậu đạp được chân phanh.
Trước khi Chiến Cảnh Hi đi, cậu đã gọi một cuộc điện thoại và nhắn tin cho Mộ Nhạc Nhạc, nhưng đều không thấy cậu bé trả lời.
Chiến Cảnh Hi lái xe đi ra ngoài từ con đường bí mật.
Lúc này, Chiến Cảnh Hi cũng không thể nào xông thẳng đến chỗ Mộ Minh Nguyệt, nói với cô rằng mình là con trai của cô.
Như vậy sẽ dọa đến mẹ xinh đẹp mất!
Khi Chiến Cảnh Hi lái xe điên cuồng đến biệt thự của Mộ Minh Nguyệt, cậu không ngừng gọi điện thoại cho Mộ Nhạc Nhạc, đợi mấy phút mới nghe thấy giọng nói mơ hồ của Mộ Nhạc Nhạc.
“Cục cưng Hi, tối vậy rồi, em còn gọi điện cho anh làm gì vậy? Anh vừa mới thức khuya chơi game nên bây giờ buồn ngủ quá!”
Thực ra Mộ Nhạc Nhạc là ôm mẹ ngủ cả đêm! Thật là ngon!
Nhưng cậu bé không thể nói với Chiến Cảnh Hi được, cậu bé sợ Chiến Cảnh Hi nghe thấy sẽ ngưỡng mộ!
“Em bỏ nhà ra đi rồi, anh có muốn đi cùng không?’ Chiến Cảnh Hi nghe thấy giọng của Mộ Nhạc Nhạc, cuối cùng cũng yên tâm.
Mộ Nhạc Nhạc nghe thấy, cả người giật mình một cái!
Cục cưng Hi bỏ nhà ra đi rồi?
Có chuyện gì vậy?
“Em đang ở đâu? Tại sao lại bỏ nhà ra đi? Ông bố tệ bạc đánh em sao?” Mộ Nhạc Nhạc cẩn thận mau chóng leo xuống khỏi giường, mặc chiếc áo hoodie lên người, mặc chiếc quần ngắn rồi chạy ra ngoài.
“Bởi vì bố muốn đưa em cho Thẩm Tư Viện, nên em bỏ nhà ra đi.
” Chiến Cảnh Hi cứ nghĩ đến việc Chiến Vân Khai không quan tâm đến mình thì lại cảm thấy đau lòng.
Trước giờ cậu luôn lạnh nhạt, thế mà lại bắt đầu đa sầu đa cảm rồi.
Cậu cũng sợ mình bị người khác vứt bỏ.
“Ông bố tệ bạc vô tình như vậy sao?” Mộ Nhạc Nhạc giống như nghe thấy chuyện cười thế kỉ, tròng mắt trừng to lên!
“Cậu đang ở đâu? Bây giờ cục cưng lập tức đến tìm cậu!”
“Nhạc Nhạc, anh có muốn bỏ nhà ra đi cùng em không?” Chiến Cảnh Hi hỏi.
Mộ Nhạc Nhạc nhíu mày, quay đầu nhìn mẹ đang ngủ trong phòng, cậu rất không nỡ rời khỏi mẹ!
Nhưng một đứa nhỏ như Chiến Cảnh Hi ở bên ngoài một mình chắc chắn sẽ rất nguy hiểm!
Cậu làm anh chắc chắn phải bảo vệ em trai cho thật tốt!
“Vậy em đợi anh một chút, anh đi hôn mẹ một cái rồi bỏ trốn cùng em!”
Mộ Nhạc Nhạc nói xong, rón rén chạy trở về phòng, mượn ánh trăng quan sát kỹ mẹ mình một lúc, sau đó cúi đầu hôn lên mặt mẹ.
Sau đó cậu nhỏ giọng nói: “Mẹ, xin lỗi, ông bố tệ bạc muốn đưa đứa con trai cưng khác của mẹ cho Thẩm Tư Viện, cho nên nó muốn bỏ nhà ra đi, cục cưng đi bỏ trốn với nó trước! Con sẽ trở về! Đừng lo lắng nhé!”.