Sau khi Mộ Nhạc Nhạc vừa ngồi ăn kem vừa thổi vào máy điều hòa nhận cuộc gọi từ Chiến Cảnh Hi, cây kem cậu bé vừa mới cho vào miệng đã bị rơi xuống quần áo vì phải mở miệng ra để trả lời điện thoại.
Cậu bé kêu lên một tiếng, lấy vài miếng khăn giấy lau vết kem trên quần áo, vừa lau vừa bối rối nói với Chiến Cảnh Hi ở đầu dây bên kia: “Cậu em, xảy ra chuyện cũng đừng hoảng, trước tiên chụp một bức ảnh đã rồi đăng lên trang cá nhân.
”
Khi Chiến Cảnh Hi nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của Mộ Nhạc Nhạc, ngay lập tức cậu như muốn phát điên lên.
Cậu nghiêm túc nói: “Đăng cái gì lên trang cá nhân? Bị mẹ phát hiện chúng ta hoán đổi thân phận cho nhau thì làm sao?”
Chiến Cảnh Hi lo lắng đến ngốc luôn rồi.
Mộ Nhạc Nhạc lau xong vết kem trên quần áo, càng nghiêm túc nói: “Em đã kêu người đi nghiên cứu và phát triển mặt người rồi, anh mặc vào là có thể sử dụng, không cần đến kiểu trang điểm thủ công nữa, em trai thúi, anh trai vẫn giữ câu nói đó, xảy ra chuyện gì cũng đừng hoảng.
”
Sau khi Chiến Cảnh Hi vội vàng đi đổi sang dịch dung, là ngồi im chờ Mộ Minh Nguyệt trở về.
Khi Mộ Minh Nguyệt về đến nhà, nhìn thấy con trai, cô mới nhớ ra là mình đã quên thông báo cho con trai dịch dung.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của con trai, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu để cho Chiến Vân Khai nhìn thấy con trai cô, với hoàn cảnh bây giờ của anh, biết đâu anh thực sự sẽ biểu diễn một tiết mục vô cùng độc ác với cô, chính là cướp đi con trai của cô.
Nghĩ đến đây, Mộ Minh Nguyệt ngồi xổm xuống, ôm bánh bao nhỏ đáng yêu vào trong lòng, không nhịn được hôn một cái: “Bé cưng, có nhớ mẹ không?”
Mộ Minh Nguyệt phát hiện hai con mắt to tròn của con trai, đang nhìn chằm chằm vào Chiến Vân Khai người đang đi sau cô và xách theo vài túi đồ.
Giống như tình địch gặp nhau đang rất tức giận vậy.
“Mẹ, sao mẹ cũng đưa người đàn ông này về nhà vậy?” Chiến Cảnh Hi có chút bất mãn hỏi.
m thanh vừa đủ để Chiến Vân Khai nghe thấy.
Chiến Vân Khai nghe thấy câu hỏi của Chiến Cảnh Hi, anh ho nhẹ một tiếng, nói: “Mẹ của con thấy bố nghèo, không có nơi nào để đi, nên đã thu nhận bố, kêu bố làm mấy công việc lặt vặt trong nhà, chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của cô ấy.
”
Chiến Cảnh Hi nghe vậy, nhìn Mộ Minh Nguyệt với vẻ mặt khó tin: “Mẹ, những gì người đàn ông xấu xa này nói là thật sao?”
Mẹ nhanh nói cho cục cưng biết, đây là giả, là giả, là giả!
Mộ Minh Nguyệt cũng không làm cho Chiến Cảnh Hi thất vọng, cô ôm lấy Chiến Cảnh Hi quay đầu nhìn Chiến Vân Khai: “Tôi nói tôi cần anh chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày khi nào? Tôi là một người phụ nữ giàu có, tôi muốn có người chăm sóc thì chi tiền mời chuyên gia về là được rồi không phải sao?”
Chiến Vân Khai là cậu chủ lớn, có thể chăm sóc cho người khác sao?
Còn muốn chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của cô?
Sợ là Chiến Vân Khai không biết rằng cô là mẹ của đầu bếp nhí Trung Quốc nhỉ?
Con trai cô chính là đầu bếp nhí Trung Quốc, cô muốn ăn gì, con trai cô đều biết nấu.
Với lại…
“Cục cưng, có người đàn ông muốn giành miếng cơm của con kìa.
” Mộ Minh Nguyệt chuyển đề tài sang Chiến Cảnh Hi.
Con trai cô đối xử với mọi người theo cách riêng biệt.
Giao cho con trai là thích hợp nhất.
Để con trai chiến đấu với Chiến Vân Khai.
Chiến Cảnh Hi từ lâu đã biết Mộ Nhạc Nhạc là một quản gia nhỏ ở nhà, việc nhà đều lo hết.
Giờ lại nghe được Chiến Vân Khai muốn tới cướp địa bàn của Mộ Nhạc Nhạc, với tư cách là anh trai của Mộ Nhạc Nhạc, đương nhiên cậu sẽ không để Chiến Vân Khai thực hiện được.
Cậu trừng mắt nhìn Chiến Cảnh Hi nói: “Cháu nói chú nghe nè, chú đây là muốn dựa dẫm phụ nữ sao? Vậy mà lại có thể đi theo vợ cũ về nhà…”
“Ừm, bác sĩ nói dạ dày chú không tốt, nên phải đi ăn nhiều cơm mềm mới được.
” Chiến Cảnh Hi làm sao không biết ý đồ của đối phương, chỉ là muốn đuổi cậu ra ngoài thôi.
Anh cũng không ngốc.
Với lại anh thích dựa dẫm phụ nữ đấy thì làm sao?
Vi phạm pháp luật à?
Với tình hình hiện tại của anh, vợ cũ của anh không thu nhận anh, thì ai thu nhận anh chứ?
Chiến Cảnh Hi tức đến nỗi muốn phun ra máu, khó chịu nói: “Chú trở nên lưu manh như vậy từ khi nào thế?”
Da mặt đúng là rất dày nha!
Lại còn dám thừa nhận là mình dựa dẫm phụ nữ!
Trời ạ
Sao cậu lại có một người bố vô liêm sỉ như vậy được chứ?
Trong lòng Chiến Cảnh Hi tức giận chửi rủa Chiến Vân Khai một trận.
Mộ Minh Nguyệt cũng thật sự bị tên lưu manh Chiến Vân Khai này chọc giận rồi, cô cau mày nói: “Chiến Vân Khai, chắc tôi không nuôi nổi anh đâu, anh vẫn nên lấy hết tài sản của anh rồi rời đi đi.
”
Mặc dù cô nắm trong tay tất cả tài sản của Chiến Vân Khai, nhưng cô cũng không thể cái gì cũng muốn giữ được.
Huống chi, cô cũng không phải là người không có khả năng kiếm tiền.
Khả năng kiếm tiền hiện tại của cô cũng không hề kém hơn Chiến Vân Khai.
Chỉ cần cô muốn, cô có thể kiếm hàng trăm triệu trong vài phút.
“Không cần em nuôi, chỉ cần cho anh ở đây là được rồi.
” Chiến Vân Khai nói.
Mộ Minh Nguyệt im lặng một lúc.
Chiến Vân Khai để những túi đồ ăn trên tay vào trong bếp trước, sau đó quay lại bên cạnh Mộ Minh Nguyệt, bế bánh bao nhỏ trong lòng cô qua người mình.
Chiến Cảnh Hi thấy thế, vội vàng ôm chặt Mộ Minh Nguyệt, tiếng chuông báo động nhỏ vang lên: “Mẹ, có người đàn ông định cướp con trai của mẹ kìa!”
Tự nhiên ông bố này ôm cậu làm cái gì?
Chẳng lẽ muốn ném cậu ra ngoài?
Nhưng bố dựa vào cái gì chứ?
Thân phận hiện tại của cậu là Mộ Nhạc Nhạc, con trai ruột của Mộ Minh Nguyệt, Chiến Vân Khai là chồng cũ, thì có tư cách gì chứ?
“Sau ba tuổi đã trở thành một chàng trai rồi, còn muốn ôm sao? Cháu không biết làm thế thì tay của vợ chú sẽ rất tê à?” Chiến Vân Khai thương xót Mộ Minh Nguyệt, ôm một cục bánh bao thịt to tròn như vậy.
Với lại anh nhìn thân hình mũm mĩm của bánh bao nhỏ, ôm lên chắc chắn rất nặng.
“Mẹ, giờ Chiến Vân Khai chuyển sang chửi con béo rồi kìa.
” Chiến Cảnh Hi ở trước mặt Mộ Minh Nguyệt cố hết sức để vu khống Chiến Vân Khai.
Mộ Minh Nguyệt thấy Chiến Vân Khai cố tình gây sự, cô nói: “Chiến Vân Khai, không phải anh nói muốn nấu ăn muốn thể hiện sao? Sao còn không đi? Anh muốn tôi đói chết à?”
Chiến Vân Khai vừa nghe Mộ Minh Nguyệt kêu đói, lên quyết tâm, ôm Chiến Cảnh Hi qua, một tay ôm bánh bao nhỏ Chiến Cảnh Hi, tuân mệnh nói: “Đi ngay đây!”
“Này này, người đàn ông thối, ông muốn nấu cơm thì ôm tôi theo làm gì! Tôi phải ở cạnh mẹ tôi! Mẹ tôi cần tôi!” Chiến Cảnh Hi bị Chiến Vân Khai ôm đi, cậu nhìn mẹ đang càng ngày càng xa mình, đau khổ trong lòng.
Cậu nhớ mẹ nhiều như vậy, chỉ là mong đợi khi mẹ về có thể ở bên cạnh mẹ, giờ lại bị ông bố thối ôm đi!
“Không phải cháu được gọi là đầu bếp nhí Trung Quốc sao? Nhà bếp lúc này rất cần cháu đấy.
” Chiến Vân Khai đổi vị trí vác Chiến Cảnh Hi trên vai, sau khi vào trong nhà bếp, đặt Chiến Cảnh Hi xuống ghế.
Chiến Cảnh Hi đứng trước bồn rửa, nhìn đống nguyên liệu nấu ăn mà nổi hết da gà, cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
Cậu chính là một tên không biết nấu ăn đó!
Mộ Nhạc Nhạc chỉ nhìn qua màn hình và điện thoại đã nói đồ ăn cậu làm trông rất khó coi!
Với lại Mộ Nhạc đã nấu cho Chiến Vân Khai ăn rồi, nếu lát nữa cậu nấu không được bị bại lộ thì phải làm sao?
Không được, cậu tuyệt đối không thể hủy hoại danh tiếng của Mộ Nhạc Nhạc, cậu phải tìm cơ hội để thoát nạn.
Chiến Cảnh Hi đảo mắt, nói: “Chú Chiến, cháu nhớ ra là mình còn phải làm bài tập về nhà, nếu chú thật lòng muốn theo đuổi mẹ cháu, chú nên ngoan ngoãn học nấu ăn để vượt qua tài nấu nướng của cháu đi, nếu không, cả đời này chú đừng mong theo đuổi được mẹ cháu.
”
“Mẹ cháu nói cháu rất lười học, không thích làm bài tập về nhà.
” Chiến Vân Khai đeo chiếc tạp dề nhỏ lên người Chiến Cảnh Hi, tiện tay buộc tạp dề lại.
Đây là lần đầu tiên Chiến Cảnh Hi nhìn thấy một người bố như vậy, xắn tay áo lên, lộ gần hết cánh tay trông rất đẹp mắt, còn đeo chiếc tạp dề, một người bố như vậy, thật sự… rất có cảm giác là một người đàn ông của gia đình!
Bố, cũng đẹp quá rồi đó!
Cậu không biết rằng bố lại có một mặt tính cách dịu dàng như vậy!.