Lục Hữu Đạo lại tát hai cái lên mặt mình, mặt ông ta lập tức sưng lên.
Vẫn chưa hết.
Ông ta quỳ sụp xuống đất.
"Cậu Tôn, là do tôi không biết lễ độ, tôi biết sai rồi!"
Lục Hữu Đạo sắp khóc đến nơi.
Ông ta cũng không ngờ được, tại sao ông ta lại chọc phải cháu của ông Long cơ chứ?
Hôm nay trước khi gọi Tôn Hàn đến, ông ta còn cố tình hỏi Lý Tông Đạo xem Tôn Hàn có chống lưng gì không, Lý Tông Đạo đã nói Tôn Hàn chẳng có chống lưng gì ở thành phố Giang Châu này cả.
Nếu không phải như thế thì ông ta đâu dám làm loạn chứ.
Lý Tông Đạo đã hại ông ta rồi!
Lục Tường run rẩy đứng một bên nói: "Anh Tôn, chuyện này do chú tôi sai. Nếu anh có yêu cầu gì chúng tôi nhất định sẽ đồng ý!"
Lục Tường hiểu rõ rằng, chuyện đã đến nước này rồi thì xin lỗi thôi không đủ, vẫn phải chứng tỏ thành ý.
Dù Tôn Hàn có yêu cầu quá đáng đến đâu thì họ cũng chỉ có thể đồng ý.
Nếu không có thể làm thế nào được nữa?
Ngày hôm đó, Lục Tường thấy Tôn Hàn và ông Long không đối đầu, ông Long niệm tình Tôn Hàn là cháu mình nên đã nể mặt.
Nhưng cho dù ông Long không giúp Tôn Hàn, nhưng Tôn Hàn đã là cháu của ông Long thì sao anh có thể là một nhân vật đơn giản được?
Không nói đâu xa, chỉ riêng việc Tôn Hàn có thể khiến bốn thống đốc của bốn ngân hàng lớn tại thành phố Giang Châu đồng thời từ chối công ty của Đường Minh Phong cũng đã đủ chứng minh anh có mối quan hệ và sức mạnh đáng sợ tới nỗi hắn ta không thể nào chọc vào được!
"Có những chuyện không thể tái phạm được, chú cháu các người không phải hạng tốt lành gì, lần này cậu nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua cho các người sao?"
"Tôi...anh Tôn, xin hãy cho tôi một cơ hội!", sắc mặt Lục Tường vô cùng khó coi.
Tôn Hàn kiên định lắc đầu: "Tôi cho các người một ngày, hãy chủ động đến đồn cảnh sát tự thú và nhận tội các người đã phạm phải, như thế sẽ không liên lụy đến người nhà các người".
"Nếu không thì nhà họ Lục các người hãy chuẩn bị đi ăn xin đầu đường đi".
....
Sau khi rời khỏi quán trà, Trần Hương cảm giác hoảng hốt như đã qua cả một đời. Khi đi trên đường, cô ta nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt không thể tin được: "Tổng giám đốc Tôn, tôi không ngờ anh lại có chống lưng lớn đến vậy đấy".
Tôn Hàn không nghĩ như vậy: "Quan hệ giữa tôi và Tô Vấn Long không thân thiết lắm, lần này chỉ coi như cáo mượn oai hùm để tránh phiền phức thôi".
Cho dù như vậy thì Trần Hương vẫn kính nể vô cùng.
Hơn nữa Trần Hương cũng không ngốc. Tổng giám đốc Tôn dám gọi thẳng tên ông Long thì chắc chắn anh có thế lực to lớn khiến mọi người phải kính sợ.
Vậy mà Vương Bách Xuyên còn muốn đối phó với anh, đúng là không biết thì không thấy sợ.
Trần Hương không định nói cho Vương Bách Xuyên biết chuyện này, cô ta không dám tiết lộ thân phận của Tôn Hàn.
"Cho dù thế nào thì tôi vẫn phải cảm ơn Tổng giám đốc Tôn!"
Tôn Hàn không trả lời. Anh nhìn thời gian trên đồng hồ rồi nói: "Giờ không sao rồi, chỉ cần Lục Hữu Đạo và Lục Tường không coi thường lời tôi nói thì họ sẽ biết rằng đến đồn cảnh sát tự thú chính là sự lựa chọn tốt nhất".
"Hiếm lắm mới có một ngày thứ bảy thảnh thơi, cô về nghỉ ngơi đi".
Trần Hương đột nhiên nhớ đến cuộc gọi tối qua, sắc mặt cô ta trắng bệch. Trong đầu cô ta chợt lóe lên một suy nghĩ, nếu cô ta nhờ Tổng giám đốc Tôn giúp cô ta giải quyết phiền phức đó thì có lẽ sẽ rất dễ dàng.
Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện thì đã bị cô ta loại bỏ.
Trần Hương không muốn Tổng giám đốc Tôn biết về quá khứ của cô ta.
Nhưng mà...
"Tổng giám đốc Tôn, tôi, tôi gặp phải chút chuyện, anh có thể giúp đỡ một chút, có thể trả trước tiền thưởng của năm nay cho tôi không?". Cuối cùng, Trần Hương vẫn thốt ra đầy khó khăn.
Cô ta cũng chỉ thử thôi chứ không dám chắc sẽ được.
Chi nhánh công ti thời trang Sâm Uy ở thành phố Giang Châu năm nay có lợi nhuận khá tốt, thưởng cuối năm của một trợ lý như cô ta chắc khoảng một trăm nghìn tệ.
Nhưng vẫn còn một quý nữa mới đến cuối năm, không biết chỉ tiêu thành tích của công ty trong quý mùa đông này sẽ như thế nào.
Theo quy định, lúc này vẫn chưa thể phát thưởng cuối năm.
Trần Hương đã chuẩn bị sẵn tâm lý để bị từ chối.
"Có chuyện gì?", Tôn Hàn dừng lại, quan tâm hỏi cô ta.
"Không, không có chuyện gì lớn, chỉ là mẹ tôi, bà ấy bị bệnh, thế nên cần tiền làm phẫu thuật!", Trần Hương thấp thỏm nói dối.
Tôn Hàn không nghĩ nhiều, anh trầm ngâm một lát rồi nói: "Cô cần bao nhiêu?"
"Một trăm nghìn tệ, à không, năm mươi nghìn tệ là được!"
"Rốt cuộc là bao nhiêu?"
"Một trăm nghìn tệ!"
Tôn Hàn nói: "Công ty không có tiền lệ phát trước thưởng cuối năm, tôi cũng không thể phá vỡ quy định này. Thế này nhé, cô gửi số tài khoản cho tôi, tôi cho cô mượn một trăm nghìn tệ. Khi nào cô được phát thưởng cuối năm thì trả tôi là được".
Trần Hương sững ra một lát, cô ta đã nghĩ ra đủ loại khả năng, nhưng chưa từng nghĩ rằng Tổng giám đốc Tôn sẽ cho cô ta mượn.
Nhưng bây giờ đúng là cô ta rất cần số tiền này.
"Cảm ơn Tổng giám đốc Tôn!"
"Không sao, cứ như vậy đi".
Sau khi tạm biệt không lâu, điện thoại Trần Hương có tin nhắn gửi đến báo cô ta đã nhận được một trăm linh năm nghìn tệ tiền chuyển khoản.
Năm nghìn tệ thêm vào này, Tôn Hàn viết trong tin nhắn nói rằng đây là tiền anh đưa cho mẹ cô ta mua chút thực phẩm dinh dưỡng.
Trần Hương cảm thấy ấm lòng vô cùng.
Nhưng cô ta lại cảm thấy có lỗi với Tổng giám đốc Tôn, cô ta đã lừa anh.
Nhưng cô ta thực sự rất cần khoản tiền này!
Đến buổi tối, Trần Hương hẹn người đó ở nhà hàng bên bờ sông.
Người đó là một thanh niên đầu đinh khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc rất lôi thôi, toàn thân nhìn nhếch nhác luộm thuộm.
"Trần Hương, mấy năm nay cô sống tốt đấy nhỉ! Ăn ở nhà hàng cao cấp, mặc quần áo đẹp, suýt nữa tôi không nhận ra cô đấy!"
Người đàn ông tên Đậu Quân ngồi xuống, gã nhìn không gian xung quanh, điệu bộ lấm la lấm lét.
Những khách khác trong nhà hàng đều nhìn gã như nhìn một kẻ lạc loài.
Dù sao thì Đậu Quân ăn mặc trông chẳng khác gì công nhân.
"Đậu Quân, đây là năm trăm nghìn tệ mà anh cần, tôi đã gửi mật mã thẻ vào điện thoại của anh rồi. Anh cầm tiền đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa!"
Trần Hương đã để tất cả tiền trong tấm thẻ này, cô ta lấy nó từ trong túi xách ra rồi để nó trước mặt Đậu Quân.
Đậu Quân hào hứng nghịch chiếc thẻ ngân hàng, chậc chậc tấm tắc không ngừng: "Năm trăm nghìn tệ mà lấy ra được ngay thế này, có thể thấy mấy năm nay cô kiếm được rất nhiều tiền! Trần Hương, giờ cô đã từ con gà đất biến thành phượng hoàng rồi!"
"Nhưng mà..."
Sắc mặt Đậu Quân lạnh đi: "Năm đó cô đâu có nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận và ghét bỏ như thế này. Trần Hương, cô thấy tôi là kẻ đã từng ngồi tù nên không xứng với cô sao?"
Trần Hương chắp hai tay trước ngực, cô ta rất mất kiên nhẫn: "Đậu Quân, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Muốn thế nào sao?". Đậu Quân cười châm chọc: "Tôi vì cô mà ngồi tù đấy, tôi cũng yêu cô mà. Cô hãy nhìn xem, tôi giờ đã hơn ba mươi tuổi rồi, đã đến lúc kết hôn sinh con rồi!"
"Trần Hương, cô chưa quên lời cô nói lúc trước chứ. Cô nói đợi tôi ra tù rồi cô sẽ lấy tôi!"
"Đã đến lúc cô thực hiện lời hứa của mình rồi!"
Trần Hương liền hoảng hốt, năm đó quả thực cô ta đã nói thế, nhưng thực ra cô ta không muốn như vậy!
Hơn nữa cô ta hoàn toàn không yêu Đậu Quân.
"Đậu Quân, chúng ta đừng như vậy. Tôi đưa anh năm trăm nghìn tệ để bù đắp mấy năm nay anh ngồi tù. Có năm trăm nghìn tệ này, anh hãy về quê lấy vợ, sau đó làm ăn buôn bán, như thế không phải rất tốt sao..."
Đậu Quân không muốn nghe những điều này, giọng gã lạnh đi, ánh mắt vô cùng đáng sợ, gã gằn từng chữ một: "Cô... muốn nuốt lời sao?"
Trần Hương sợ hãi né tránh ánh mắt gã, nhưng vẫn cắn răng nói: "Đúng!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT