"Đây là...thuốc kích dục sao?!", sắc mặt Trần Hương vô cùng khó coi.

Cô ta dù chưa từng trải nghiệm nhưng cũng biết ít nhiều.

Trần Hương là trợ lý Tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy, đã tiếp xúc với đủ thể loại người. Vì thế cô ta không hề xa lạ với thứ như thuốc kích dục, vừa nhìn là đã nhận ra.

Sắc mặt Lục Hữu Đạo cũng thay đổi, ông ta hung hăng nói: "Tổng giám đốc Tôn, ý cậu là gì?"

Ngón cái và ngón trỏ của Tôn Hàn tách ra, thuốc bột liền rơi vào trong cốc, chẳng mấy chốc đã hòa tan. Anh lạnh nhạt nói: "Tôi có ý gì sao, điều này tôi phải hỏi giám đốc Lục mới đúng. Ông bảo tôi giúp ông bỏ thuốc nhân viên của tôi, ông đang nghĩ cái gì vậy?"

Tôn Hàn vừa nói như vậy là Trần Hương đã hiểu. Lục Hữu Đạo cố ý đuổi cô ta đi là để thuyết phục Tôn Hàn bỏ thuốc cô ta.

May mà Tổng giám đốc Tôn không đồng ý, nếu không thì tối nay cô ta đã bị Lục Hữu Đạo vấy bẩn rồi.

Nhưng vì thân phận của Lục Hữu Đạo nên Trần Hương không dám nổi nóng.

Nước mắt cô ta tràn ngập hốc mắt, cô ta vô cùng uất ức.

Lục Hữu Đạo cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình, ông ta bị chơi khăm rồi.

"Tôn Hàn, cậu không muốn hợp tác nữa à?"

"Việc hợp tác hay không thì khi khác hãy bàn. Nhưng tối nay ông nhất định phải uống hết thứ này!"

"Cậu nằm mơ đi!"

Lục Hữu Đạo vừa dứt lời thì Tôn Hàn đột nhiên đứng dậy, anh cầm lấy cốc rượu rồi banh miệng Lục Hữu Đạo ra, rót hơn nửa cốc rượu vào miệng ông ta.

Ực ực ực.

Tuy rượu chảy ra ngoài khá nhiều, nhưng phần lớn đã được dốc vào trong bụng Lục Hữu Đạo.

Bị dốc rượu xong, Lục Hữu Đạo bị sặc không ngừng, lúc này Tôn Hàn mới hài lòng vỗ tay: "Trần Hương, chúng ta đi!"

"À, vâng!"

Trần Hương nhìn Tôn Hàn rời đi như không có chuyện gì, cô ta vội vàng đi theo.

Trong lòng cô ta thấy thực sự hả hê.

Lục Hữu Đạo, ông cũng phải nếm trải mùi vị của thuốc kích dục đi.

"Tìm một người phụ nữ đến cho tôi, nhanh!"

Lục Hữu Đạo biết thừa tác dụng của thuốc kích dục, vội vàng lấy điện thoại ra gọi.

Nếu không nhanh chóng kiếm một người phụ nữ thì ông ta sẽ không xong mất.

Sau khi rời khỏi khách sạn Chiuchow, Tôn Hàn liền gọi một chiếc taxi đưa Trần Hương về.

Trần Hương lại nói: "Tổng giám đốc Tôn, hôm nay không có anh thì thực sự tôi không biết nên làm thế nào. Tôi thấy anh vẫn chưa ăn gì, tôi mời anh một bữa nhé!"

"Bảo vệ nhân viên là trách nhiệm của cấp trên, cô không phải làm thế đâu", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.

"Nếu như cấp trên nào cũng giống anh thì tốt quá. Trước kia khi Lý Tông Đạo ở đây, ông ta chỉ quan tâm đến đơn hàng và hợp đồng, không thèm quan tâm đến những nhân viên cấp dưới như chúng tôi đâu".

"Tổng giám đốc Tôn, anh biết không, thực ra trước tôi đã có hai trợ lý từ chức không rõ lý do, cụ thể đã xảy ra chuyện gì không cần nghĩ cũng biết. Tôi còn đỡ, tôi vẫn trụ được!"

Trần Hương vén mái tóc đã bị gió đêm thổi tứ tung, nói với vẻ kiên cường.

Tôn Hàn nhíu mày, anh biết thói đời này như thế nào, cũng biết rằng điều mà Trần Hương nói không hề hiếm gặp.

Nhưng anh cũng không phải thần tiên, cùng lắm cũng chỉ có thể quan tâm đến những chuyện xảy ra trước mặt mình.

"Được rồi, Tổng giám đốc Tôn, chúng ta đi ăn chút gì đi, tôi mời anh!"

Lần này, Tôn Hàn nhìn đồng hồ trên tay thấy vẫn còn sớm, thế nên anh không từ chối nữa.

Hai người đi đến trước một sạp đồ nướng trong chợ đêm. Trần Hương thấy Tôn Hàn không có vẻ ghét bỏ thì mời anh ngồi xuống, cười hì hì: "Tổng giám đốc Tôn đừng trách tôi keo kiệt. Anh là người quyền cao chức trọng, có lẽ chưa bao giờ nếm thử mùi vị của những sạp hàng nhỏ này, thực sự chúng rất ngon đấy!"

"Một suất đậu phụ sốt, hai mươi xiên thịt bò, mười xiên lòng nướng, một suất cá nướng! À, thêm mấy chai bia nữa, hãng Thuần Sinh đi!"

Tôn Hàn gọi món sau đó quay sang nhìn Trần Hương, anh cười híp mắt: "Tôi gọi món tôi muốn ăn rồi, cô muốn ăn gì?"

Trần Hương vô cùng kinh ngạc: "Thì ra Tổng giám đốc Tôn cũng thích ăn đồ nướng à, tôi còn tưởng anh..."

Cô ta nghĩ rằng, người như Tổng giám đốc Tôn chắc chắn sẽ không thích ăn những đồ không bảo đảm vệ sinh như xiên nướng, ai ngờ người ta gọi món mà chẳng cần nhìn thực đơn.

Nếu không phải là người hay ăn đồ nướng thì không thể nào gọi lưu loát như vậy được.

Tôn Hàn chỉ nở nụ cười: "Ai bảo cô là tôi luôn cao sang chứ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đúng là lâu rồi tôi chưa ăn đồ nướng. Cô mời món này cũng vừa hay đúng ý tôi, cảm ơn nhé".

Trước kia Tôn Hàn vô cùng thích ăn món xiên nướng này, nhưng ngày xưa mỗi lần ăn món này, Lâm Mỹ Quyên đều tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ.

Nhớ đến Lâm Mỹ Quyên, Tôn Hàn lại thấy hơi buồn.

Dù sao cũng đã từng là vợ chồng.

"Tổng giám đốc Tôn thích là tốt".

Chủ sạp mang những món họ đã gọi và bia tới.

Trần Hương mở một chai cho Tôn Hàn, sau đó cũng mở cho mình một chai: "Tối nay tôi sẽ uống với Tổng giám đốc Tôn cho thỏa thích thì thôi!"

Thấy Trần Hương gọi Tôn Hàn là Tổng giám đốc, khách khứa xung quanh cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhìn cách ăn mặc của hai người này là đã biết giàu có.

Họ tới mấy sạp hàng này chắc chỉ để thử cảm giác mới mẻ thôi.

"Một người uống hai chai là được, tôi không uống được nhiều đâu", Tôn Hàn nói.

Không uống được nhiều là giả, vì cũng không nhất thiết phải bắt Trần Hương uống nhiều.

Nói thẳng ra, anh không có ý gì với Trần Hương, thế nên cũng không có hứng thú uống bia.

"Được!"

Lúc đang ăn, Trần Hương nói rất nhiều, đều là những chuyện về bản thân cô ta.

Cô ta ngày xưa sống ở một thị trấn nhỏ, cuộc sống rất khó khăn, khi tới thành phố lớn rồi vẫn phải lăn lộn rất mệt mỏi.

Đôi khi cô ta lại tự châm chọc bản thân, cô ta chẳng bằng được với những cô tiểu thư ăn ngon mặc đẹp ở thành phố lớn này, muốn có cái gì đều phải tự mình kiếm lấy.

Tôn Hàn là một thính giả hoàn hảo, anh không nói gì mà chỉ lắng nghe.

Ăn xong, Tôn Hàn đưa Trần Hương lên taxi sau đó mới bắt xe quay về nhà.

Trên taxi, tâm trạng Trần Hương liền đi xuống.

Chuyện hôm nay khiến cô ta cảm thấy Tổng giám đốc Tôn là một người rất tốt, anh đúng là một người đàn ông đích thực, khác hẳn so với những cậu ấm ăn chơi hay những tên đàn ông ngoại tình mà cô ta từng gặp.

Đặc biệt là lúc Tổng giám đốc Tôn đổ rượu vào miệng Lục Hữu Đạo, lúc đó cô ta liền cảm thấy mình được bảo vệ.

Lúc này trong đầu cô ta hiện lên những ký ức về Tôn Hàn sau khi anh đến công ty, dù cô ta có nghĩ thế nào cũng không thể nào xóa đi được.

Nhưng chính vì Tôn Hàn quá tốt mà Trần Hương mới thấy buồn bã.

Vì sao Tổng giám đốc Tôn lại chỉ thích Liễu Y Y mà không chịu liếc nhìn cô ta chứ?

Cô ta thua kém Liễu Y Y ở điểm nào?

"Liễu Y Y, tôi nhất định sẽ không chịu thua cô đâu!!", Trần Hương nắm chặt điện thoại, kiên quyết nói.

Đột nhiên điện thoại của Trần Hương reo lên.

Trần Hương vô cùng vui vẻ, cô ta nghĩ là Tôn Hàn gọi đến để hỏi cô ta đã về nhà an toàn chưa.

Nếu như thế thì cô ta thực sự không thể kìm lòng nổi.

Nhưng trên màn hình hiển thị số máy lạ.

Trần Hương không nghĩ nhiều, cô ta nghi hoặc nghe máy: "Alo, tôi là Trần Hương, ai đó?"

"Là tôi!", bên trong điện thoại vang lên giọng nói ngông nghênh của người đàn ông.

Trần Hương ngẩn ra, sau khi nhận ra giọng nói này thì ngơ ngác: "Anh, anh ra tù rồi sao?"

"Tôi ra tù mà cô không vui sao? Trần Hương, tôi vì cô mà ngồi tù mấy năm nay, cô phải bồi thường đàng hoàng cho tôi!"

"..."

Sắc mặt Trần Hương vô cùng khó coi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play