Khi hai mẹ con cô bị đuổi ra khỏi nhà, cùng đường nên đã tìm đến nhà cậu Ba để mượn tiền nhưng bị họ từ chối. Từ đó trở đi, đã rất nhiều năm không liên lạc gì.
Kể từ lúc đó, Liễu Y Y không hề có thiện cảm với gia đình nhà cậu Ba.
Khi bố cô còn sống đã giúp đỡ nhà cậu Ba không ít. Nhưng từ sau khi hai mẹ con cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Liễu thì thái độ người nhà đó hoàn toàn thay đổi, tránh hai mẹ con họ như tránh dịch.
Mẹ cô Tiết Lan là chị ruột của cậu Ba Tiết Kiến Quốc cơ mà!
Nếu không phải nghĩ đến việc đã năm năm không liên lạc, một giọt máu đào còn hơn ao nước lã thì Liễu Y Y hôm nay quả thực không muốn về ăn cơm.
Nhưng thật không ngờ, họ vừa đến đã muốn làm mai cho cô!
Liễu Y Y có nghĩ bằng đầu gối cũng biết đây chẳng phải việc tốt lành gì.
Nếu thực sự có mối tốt thì con gái nhà cậu Ba Tiết Ngọc cũng đang tuổi xuân thì, không giới thiệu cho con gái mình mà giới thiệu cho Liễu Y Y làm gì?
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Liễu Y Y cho rằng mình không nên trông chờ gì vào người nhà này.
"Ôi dào, Y Y con đừng nóng, cứ coi như diễn một vở kịch đi. Dù gì con cũng đã đưa bạn con tới, nói cậu Tôn là bạn trai con rồi từ chối là được rồi!"
"Dù sao cũng là người một nhà, không nên làm to chuyện!"
Nghe mẹ mình nói vậy, Liễu Y Y mới thất vọng thở dài, gật đầu đáp: "Con biết rồi ạ".
Mẹ cô Tiết Lan vốn dễ mềm lòng, tính cách cũng quá hiền lành, cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên bàn, Liễu Y Y đi dọn bàn ăn. Cô lưỡng lự một lát rồi đi tới cạnh Tôn Hàn, thò tay chọc chọc anh nói: "Tôn...Hàn, đợi lát nữa nhớ thân phận của anh là bạn trai tôi đấy!"
"Bố con là bạn trai dì Y Y sao?", Đồng Đồng như thể vừa phát hiện ra một châu lục mới.
Liễu Y Y muốn phủ nhận nhưng sợ Đồng Đồng còn nhỏ, lỡ cô bé lỡ miệng thì hỏng chuyện nên đành thôi.
Cô nhìn Đồng Đồng vẻ vừa giận vừa buồn cười đáp: "Đồng Đồng, con có biết bạn trai là gì không?"
"Con biết chứ, cô giáo con ngày nào chẳng có bạn trai đến đón, giống như bố con đón dì Y Y về nhà vậy!"
Ách...
Liễu Y Y quả thực không biết phải phản bác thế nào.
Tôn Hàn đã nhận ra có vấn đề gì đó nên Liễu Y Y mới bảo anh giả vờ làm bạn trai cô mà thôi.
Còn để Liễu Y Y thực sự chấp nhận anh thì còn là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.
Tôn Hàn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Liễu Y Y mặt đầy bất lực đáp: "Haizz, cậu Ba của tôi giới thiệu một đối tượng cho tôi xem mắt, chuyện dài lắm một lời khó mà kể hết!"
"Được, anh biết rồi", Tôn Hàn gật đầu đáp.
Liễu Y Y là người phụ nữ của anh, chắc chắn không thể để kẻ khác nhòm ngó. Cho dù Liễu Y Y không bảo anh đóng giả bạn trai thì anh cũng không thể đứng ngoài không quản.
Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa đã có tiếng bước chân.
"Cậu chủ Hoàng, đừng chê căn nhà tồi tàn này của chị tôi, Y Y vốn xuất thân là tiểu thư cành vàng lá ngọc, cũng vô cùng xinh đẹp. Vì chuyện của của hai người, tôi còn đặc biệt tìm thầy xem tướng mặt cho cả hai!"
"Cậu đoán xem kết quả thế nào? Chính là tướng phu thê! Thầy đã nói rồi, nếu cậu mà kết hôn với Y Y nhà tôi thì sau này chắc chắn sẽ có con cháu đầy nhà!"
Người chưa tới đã nghe thấy tiếng!
Nghe những lời này xong, Tôn Hàn cau mày lại.
"Mời cậu chủ Hoàng!"
Một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi bước vào, ông ta đang khom lưng uốn gối trước một người thanh niên mặc một cây đồ hiệu Armani.
Gọi là thanh niên nhưng người này e cũng phải ba mươi tư ba mươi năm.
Cùng theo vào còn có một người phụ nữ trung niên trang điểm lòe loẹt, trông vô cùng điệu đà.
Có thể miêu tả người phụ nữ đó như sau: nhan sắc thì ma chê quỷ hờn nhưng dường như lại tự cảm thấy mình rất xinh đẹp.
"Chị à, Y Y đâu rồi? Mau gọi nó ra gặp cậu chủ Hoàng!"
Tiết Kiến Quốc vừa bước vào đã vội vã nói.
Mùi khói từ bếp bay ra khiến ông ta khó chịu, Tiết Kiến Quốc vừa che mũi vừa phàn nàn: "Đã bảo ra ngoài ăn mà cứ bắt ăn ở nhà. Có khách mà tiếp đãi không đàng hoàng. Thật đúng là, có ai bắt chị trả tiền đâu cơ chứ!"
"Không sao, đồ ăn nhà làm với đồ ăn ở tiệm hương vị không giống nhau!", người được gọi là cậu chủ Hoàng kia lại có vẻ thông cảm.
Đương nhiên, lý do gã thông cảm là bởi Tiết Kiến Quốc đã thề thốt rằng cháu gái mình xinh đẹp như tiên.
"Ha ha, cậu chủ Hoàng nói đúng. Mời qua bên này ngồi, đồ ăn sẽ lên ngay, lát tôi sẽ hầu rượu cậu!"
Tiết Kiến Quốc cười haha, mắt nhìn quanh căn phòng khách dù rộng nhưng lại vô cùng đơn sơ này.
Bỗng chốc, ông ta thay đổi sắc mặt, lộ rõ vẻ không vui.
"Chị à, bọn họ là ai?"
Không phải ông ta đã thông báo hôm nay sẽ giới thiệu đối tượng kết hôn cho Y Y sao, tại sao lại có cả người ngoài? Lại còn là nam, vậy thì cậu chủ Hoàng sẽ nghĩ sao?
"Đó là bạn con, tên là Tôn Hàn. Còn đây là con gái anh ấy, tên là Tôn Đồng Đồng!"
Y Y vừa bước từ trong bếp ra, nhìn thấy vợ chồng Tiết Kiến Quốc thì miễn cưỡng chào.
"Chào cậu mợ!"
"Ôi, cháu gái Y Y của mợ đúng là càng lớn càng xinh đẹp động lòng người, đến cậu mợ còn phải công nhận! Nào nào nào, để mợ giới thiệu với con, vị này là cậu chủ Hoàng Thiếu Tài. Cậu chủ Hoàng vô cùng giỏi giang, cậu ấy kinh doanh một hãng rượu. Việc kinh doanh rượu của cả cái huyện này cậu ấy nắm trong tay!"
Lý Diễm Phương nhiệt tình giới thiệu, giọng bà ta vô cùng chói tai, khiến người khác cảm thấy rất khó chịu: "Cậu chủ Hoàng, đây là cháu gái tôi Liễu Y Y, cậu thấy thế nào?"
"Còn nói gì nữa chứ, không thấy cậu chủ Hoàng nhìn Y Y không chớp mắt sao!", Tiết Kiến Quốc nói với vẻ kích động.
Vừa nhìn thấy Liễu Y Y thì cậu chủ Hoàng nọ đã đứng hình!
Hoàng Thiếu Tài lúc này quả thực đang nhìn Liễu Y Y không chớp mắt. Sau cùng gã mở miệng nói: "Xin, xin chào, tôi tên Hoàng Thiếu Tài!"
"Ừm, ăn cơm được rồi!", có điều Liễu Y Y còn chẳng thèm nhìn gã lấy một cái mà chỉ lạnh nhạt nói.
"Cậu chủ Hoàng đừng phật ý, Y Y vốn là như vậy đó, ngoài lạnh trong nóng. Đợi khi cậu hiểu rõ con bé rồi thì sẽ nhận ra điểm tốt của nó!", Tiết Kiến Quốc nói.
"Không để bụng, không để bụng!"
Lý Diễm Phương đi tới bên cạnh Liễu Y Y, ghé tai thì thầm: "Mẹ con không nói cho con biết chuyện sao? Sao con lại đưa người đàn ông chẳng liên quan kia tới?"
"Nếu biết chuyện thì con đã không về ăn cơm rồi. Mợ Ba, nếu có thời gian như vậy thì mợ cứ lo cho Tiết Ngọc nhà mợ trước đi!", Liễu Y Y lạnh lùng đáp.
"Ôi, con nói cái gì vậy hả! Y Y, mợ cũng vì muốn tốt cho con, sao con lại không biết điều thế chứ. Con cũng không còn nhỏ nữa, lại còn bị người ta hãm... cái đó. Nếu con bỏ qua cơ hội này thì sau này còn tìm được mối nào tốt nữa!"
"Mợ nói cho con biết, hôm nay nhất định phải làm cho cậu chủ Hoàng hài lòng!"
Liễu Y Y bật lại: "Hài lòng như thế nào? Đi khách sạn thuê phòng với anh ta sao?"
Lý Diễm Phương: "..."
Chỉ cần Liễu Y Y đồng ý thì chuyện này cũng không vấn đề gì.
Có điều nghĩ vậy nhưng Lý Diễm Phương đâu thể nói ra vậy được.
Thấy không thể thuyết phục được Liễu Y Y, bà ta chuyển mục tiêu, hậm hực đi vào bếp: "Bỏ đi, nói con chẳng khác nào nước đổ đầu vịt, mợ đi nói chuyện với mẹ con! Mẹ con là người từng trải, mẹ con mới hiểu đối tượng cậu mợ giới thiệu cho con tốt đến chừng nào!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT