Có lẽ là do danh tiếng của công ty bất động sản Thịnh Hạ quá vang dội nên y tá nữ tên Hồ Lệ này vô cùng thấp thỏm bất an.

"Chuyện đã xảy ra quá lâu, tôi không còn...nhớ rõ lắm".

Khuôn mặt Tôn Hàn đanh lại, ánh mắt sâu thẳm.

"Nói những gì mà cô còn nhớ. Yên tâm, tôi gọi cô tới chỉ để hỏi chuyện năm đó. Chỉ cần cô có thể cung cấp manh mối mà tôi cần, tôi sẽ cho cô thù lao một triệu tệ!"

"Đứa bé gái đó vô cùng quan trọng đối với tôi!"

Thay vì nói sẽ hậu tạ, chi bằng trực tiếp nói ra cái giá cụ thể.

Còn câu nói đằng sau chính là tiếng nói từ tận sâu trong đáy lòng anh.

Hạ Hạ là con gái của anh, thế nên đương nhiên vô cùng quan trọng.

"Tôi sẽ cố gắng, tôi sẽ cố gắng nhớ lại!"

Quả nhiên, khi nghe thấy thù lao là một triệu tệ, đôi mắt Hồ Lệ liền sáng lên.

"Ừ, cô hãy từ từ mà nhớ, không cần vội!"

Tôn Hàn khoan dung nói, từ từ châm một điếu thuốc rồi lẳng lặng ngồi đợi.

Anh không muốn gây áp lực, sẽ phản tác dụng.

Sau khi suy nghĩ và chắp nối lại, Hồ Lệ thận trọng nói: "Chuyện hôm đó xảy ra vào buổi sáng, hôm đó tôi phụ trách hướng dẫn bệnh nhân khám bệnh ở quầy bệnh viện..."

"Tôi không nhớ thời gian cụ thể nữa, nhưng khi đó tôi đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên đội mũ lưỡi trai hốt hoảng bế một đứa bé gái đang khóc ra khỏi bệnh viện..."

"Lúc đó tại sao cô không gọi người đàn ông đó lại!!"

Nghe đến đó, Tôn Hàn liền tức giận trách móc, cổ anh hiện ra những đường gân xanh rõ rệt.

"Xin lỗi, xin lỗi... Lúc đó bệnh viện có quá nhiều việc, hơn nữa mỗi ngày có biết bao nhiêu người ra vào bệnh viện, bé gái khóc cũng là chuyện vô cùng bình thường thôi. Tôi cũng không nghĩ nhiều...xin lỗi..."

Hồ Lệ sợ hãi tới nỗi bật khóc, không ngừng xin lỗi.

Tôn Hàn cố gắng đè nén lửa giận của mình: "Ngại quá, tôi hơi kích động. Cô vẫn còn nhớ đặc điểm ngoại hình của người đàn ông đó chứ?"

Bây giờ dù có chỉ trích y tá này thì cũng chẳng có tác dụng gì.

"Rất gầy, có lẽ, có lẽ tầm một mét bảy. Mắt của ông ta...hơi nhỏ, híp như mắt chuột!"

"Phải rồi..."

Đang nói thì Hồ Lệ đột nhiên nghĩ ra gì đó: "Người đó có lẽ không phải kẻ buôn người, tôi nhớ lúc ông ta ra khỏi bệnh viện rất thấp thỏm bất an, không giống, không giống như là đã phạm tội nhiều lần..."

Hồ Lệ nói một hơi hết tất cả những thứ mà mình biết, sau đó cô ta run rẩy nhìn Tôn Hàn, thậm chí không dám thở mạnh.

"Ừ, cô về đi, tôi sẽ bảo người đưa một triệu tệ đến cho cô!"

Hồ Lệ không dám chậm trễ một phút giây nào, nghe câu này liền rời đi như rũ được gánh nặng.

Đưa Hồ Lệ ra khỏi công ty xong, Từ Khang Niên đi vào văn phòng đứng trước mặt Tôn Hàn.

"Cậu chủ!"

Tôn Hàn cố gắng khiến sắc mặt mình hòa hoãn lại, sau đó thuật lại đơn giản những gì Hồ Lệ vừa nói.

"Không dễ đâu! Nếu như điều tra những kẻ đã có tiền án thì đơn giản, nhưng nếu không có tiền án thì chẳng khác gì mò kim đáy bể!"

Từ Khang Niên do dự một chốc rồi nói: "Cậu chủ, thực ra thì điều tra cũng dễ đấy ạ!"

Tôn Hàn liền nhíu mày, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, tâm trạng anh liền vô cùng kích động, vội vàng nói:

"Đúng là người trong cuộc thì u mê mà, sao tôi lại không nghĩ ra điều này!"

"Phải rồi, ông hãy đi điều tra toàn bộ mạng lưới quan hệ của nhà Liễu Y Y năm đó, đặc biệt là phải điều tra kỹ những ai có mâu thuẫn với nhà họ!"

"Ngoài ra hãy điều tra những người có mâu thuẫn với tôi nữa!"

"Lúc ông đưa tiền cho Hồ Lệ thì nhớ bảo cô ta vẽ ra khuôn mặt phác họa của tên trộm đó, cho dù là khuôn mặt không rõ ràng cũng được, nhưng phải đảm bảo những đặc điểm về thể hình và ngoại hình!"

"Tôi không tin không tìm ra kẻ đó!"

Trọng điểm chính là người không có tiền án.

Nếu không phải kẻ có tiền án tiền sự, vậy thì rất có thể là liên quan đến Liễu Y Y, hành động đó có thể là báo thù hoặc nhằm mục đích gì khác!

Việc này có khả năng rất lớn.

"Vâng, tôi sẽ dốc sức điều tra chuyện này cho cậu chủ!"

Tôn Hàn hoàn hồn lại, sắc mặt đột nhiên khựng lại, chần chừ nói: "Tại sao tôi lại có cảm giác người mà Hồ Lệ phác họa hơi quen thuộc nhỉ? Chẳng lẽ tôi biết người đó sao..."

"Cậu chủ có manh mối gì sao?". Từ Khang Niên thấy vậy liền quan tâm hỏi.

Tôn Hàn lắc đầu.

Anh đã nghĩ hồi lâu, nhưng danh tính của người đó như bị một lớp giấy mỏng che mất, khiến anh nghĩ mãi cũng không nhớ ra liệu mình có biết người đó hay không.

"Hình như trong số những người tôi biết có người khớp với đặc điểm ngoại hình đó, nhưng mãi không thể nhớ ra. Nhưng nếu như gặp được người đó thì không chừng sẽ có ấn tượng".

"Nhưng đó cũng là chuyện tốt, ít nhất không phải là đứt hẳn manh mối!"

Tôn Hàn liền cảm thấy được an ủi phần nào.

Từ Khang Niên gật đầu: "Chuyện này không thể quá sốt ruột được. Phải rồi cậu chủ, còn một chuyện nữa!"

"Nói đi".

Từ Khang Niên liền nói: "Ngày kia công ty kiến trúc Phong Quân sẽ tổ chức buổi họp báo ở khách sạn Vân Lan, họ sẽ tiếp nhận vốn đầu tư của nhà họ Đường ở Ma Đô. Lần này Đường Minh Phong đã mời rất nhiều nhân vật tầm cỡ của thành phố Giang Châu!"

"Cậu chủ có đi không ạ?"

Công ty kiến trúc Phong Quân trên thực tế là công ty thuộc về cậu chủ.

"Rót vốn đầu tư trước, sau đó mượn danh tiếng nhà họ Đường để mua cổ phiếu đưa lên sàn chứng khoán! Nếu làm như vậy, cùng lắm hai tháng là công ty kiến trúc Phong Quân có thể lên sàn chứng khoán! Cách nghĩ này cũng khá ổn đấy".

Tôn Hàn chỉ cần nghe thôi đã có thể nhìn thấu được những hành động tiếp theo của công ty kiến trúc Phong Quân. Nhưng điều anh tò mò là, tại sao nhà họ Đường lại giúp đỡ Đường Minh Phong?

Họ Đường?

"Đi xem đi, xem ra tôi thực sự đã đánh giá thấp Đường Minh Phong, không ngờ anh ta lại có lai lịch như vậy!", Tôn Hàn híp mắt nói.

....

Ngày hôm sau.

Sân bay quốc tế thành phố Giang Châu.

Mấy chiếc xe Mercedes dàn hàng đợi bên ngoài.

Đường Minh Phong đứng ngoài sảnh sân bay, hai tay không ngừng cử động, vô cùng căng thẳng.

Anh ta có thể thay đổi vận mệnh hay không đều do người đàn ông sắp hạ cánh quyết định!

Tương lai là rồng hay là sâu bọ, người đó nói một câu là có thể định đoạt tất cả.

Chẳng mấy chốc, một đoàn người đã đi ra khỏi sân bay.

Người đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc vest đen. Ông ta đeo kính râm màu đen, khí phách hiên ngang.

Thấy người đó tới, Đường Minh Phong vội vàng đi lên đón: "Chú ba!"

"Lên xe rồi nói".

Người đó chính là Đường Quân Ngạo, người xuất sắc hàng đầu trong đời thứ hai của nhà họ Đường.

Hai chú cháu Đường Quân Ngạo và Đường Minh Phong lên chiếc xe Mercedes đi đầu, một hàng dài xe liền lăn bánh rời khỏi sân bay.

Trên xe, Đường Quân Ngạo bỏ kính râm xuống, thổi một hơi lên nó rồi mới chầm chậm liếc nhìn Đường Minh Phong: "Chuyện Đường Mân bị bắt là thế nào?"

"Có lẽ là... Tôn Hàn!"

Chuyện Đường Mân bị bắt hôm qua, không thể nào đến giờ Đường Minh Phong vẫn không biết.

"Tôn Hàn chính là chồng của người phụ nữ mà cháu dây dưa không rõ à?"

"Vâng ạ!"

Đường Minh Phong nói lại tin tức lấy được từ chỗ Đậu Khải Phong một lượt, đại khái là Đường Mân nhìn trúng Liễu Y Y, hẹn người ta đua xe, kết quả thua cuộc mà còn bị người ta đập chiếc xe Lamborghini.

Sau đó Đường Mân hẹn cô gái tên Liễu Y Y kia, Đường Minh Phong thừa biết gã định toan tính gì.

Nhưng kết quả là lại mất liên lạc với Đường Mân.

"Chú ba, tên Tôn Hàn đó chẳng có gì ghê gớm, chỉ có chút quan hệ với Từ Khang Niên và nhà họ Thẩm. Xe của anh ta cũng là lấy từ bên chỗ Từ Khang Niên..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play