Tổng cộng có hơn hai mươi bộ cung trang đẹp đẽ quý giá được đưa tới, đồ trang sức lấp lánh sáng loáng bày biện la liệt.
Hoa Triều bọc chăn, ngồi xếp bằng trên giường, xem qua từng bộ một.
Tuy là đồ nữ trang nhưng cái nào cũng khá xinh. Hoa Triều nhìn tới nhìn lui hai lần chỉ có thể nhìn thấy một đống sắc khối mơ hồ. Cậu chớp chớp mắt, cuối cùng chỉ vào một bộ váy màu hồng nhạt với tay áo dài rộng thướt tha như nước: "Chọn cái này đi."
Phần thân dưới bộ cung trang hồng nhạt này thêu một mảng lớn hoa anh đào màu phớt hồng. Nơi cổ áo và cổ tay là những cánh hoa anh đào được thêu bởi sợi tơ màu hồng thẫm và được bao bọc bởi vài làn lụa mỏng như sương khói.
Sư Đạc đứng một bên, nhìn kỹ cái váy kia, gật đầu nói: "Cái này rất đẹp."
Hoa Triều nói không nên lời: "Thái Tử điện hạ, vấn đề quan trọng không phải là đẹp hay không đẹp, mà là bây giờ ta rất buồn ngủ. Phiền ngài sai người tìm cho ta một bộ áo trong và một nơi để ngủ."
Sư Đạc liếc cậu một cái, nâng cằm lên nói: "Chuyện nên làm còn chưa làm xong, đêm nay ngươi đương nhiên phải ngủ với ta."
Hoa Triều sợ ngây người: "Không phải chứ Thái Tử điện hạ! Ngài có biết phụ nữ thời cổ đại cần đến hai canh giờ (bốn giờ) để chải đầu không? Nếu tối nay ngài làm chuyện đó với ta thì ngày mai ta sẽ bò dậy từ trên giường thế nào?"
Rửa mặt, mặc quần áo, chải tóc, cài trang sức, ăn sáng, đúng là sẽ tốn không ít thời gian.
Sư Đạc đột nhiên xốc chăn, nằm bên người Hoa Triều, mặt âm trầm nói: "Mặc áo trong cái gì. Chẳng lẽ ta còn có thể làm gì ngươi?"
Hoa Triều tóc vương vãi nằm một bên, trên người xanh xanh tím tím, quần áo rách nát không chịu được. Hình ảnh có thể kích động dục vọng ngược đãi của con người.
Sư Đạc bực tức nhắm mắt, một tay nhét chặt Hoa Triều vào chăn rồi ôm vào lòng.
"Oái, nóng quá!"
"Câm miệng!", Sư Đạc gầm nhẹ một cách rất bực tức.
Hoa Triều lẩm bẩm: "Thật là, nóng giận để làm gì, Văn công tử chưa bao giờ như vậy."
Trên trán Sư Đạc nổi gân xanh. Đôi mắt màu vàng ánh kim giận dữ trừng to, hung dữ nhìn cậu. Giữa trán hắn có ấn vàng mơ hồ hiện ra, có vòng năng lượng phát sáng không ngừng lưu chuyển.
Áp suất trong phòng cực kỳ thấp, Hoa Triều lập tức im lặng như gà, hai mắt nhắm lại.
Sư Đạc nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm mặt cậu, sau cùng vẫn chỉ "hừ" mạnh một tiếng.
Đêm đó Hoa Triều ngủ rất không ngon. Nửa đêm cậu cảm thấy nóng quá nên theo bản năng lăn lộn về phía bên cạnh. Lăn lộn nửa ngày vẫn không tìm được cổ áo quen thuộc, mơ mơ màng màng mở mắt lại không thấy được khuôn mặt như trời đổ sương tuyết kia của Văn Ký Ngữ mà là một thứ đầy lông lá.
Trên người Sư Đạc khá nóng, là nhiệt độ cơ thể của người bình thường. Nhưng Hoa Triều nhớ đến ấn vàng lúc ẩn lúc hiện giữa mày hắn, lại nhớ đến tính tình nóng nảy của hắn, cậu theo bản năng cảm thấy nhiệt độ cơ thể của hắn có lẽ cao hơn một chút so với người bình thường.
Nghĩ như thế càng khiến cậu có cảm giác ổ chăn oi bức. Mồ hôi chảy xuống từ chán khiến Hoa Triều nhớ nhung vô cùng ổ chăn có Văn Ký Ngữ.
Có nói thế nào thì đêm nay cũng là một đêm khó khăn.
Khiến ngày hôm sau lúc rời giường, cậu uể oải ỉu xìu. Cung nữ thân tín của Sư Đạc vào phòng giúp cậu mặc quần áo, chải đầu.
Hoa Triều mơ mơ màng màng mặc bộ phục trang màu hồng nhạt của nữ giới, ngồi trước gương đồng để cung nữ nhanh chóng trang điểm cho cậu.
Đại cung nữ* mở một hộp phấn mạ vàng tinh xảo ra. Từng hạt phấn trắng tinh như tuyết tỏa ra một mùi hương thoang thoảng rất lịch sự và tao nhã.
*Đại cung nữ: Cung nữ trực tiếp hầu hạ các chủ tử, trang phục phong phú và có quyền hành hơn so với các cung nữ phổ thông.
Mặt Hoa Triều bị phủ một tầng phấn. Một cung nữ khác đặt vào khay một hộp phấn màu hồng nhạt, xoa xoa phần bột phấn, nhẹ nhàng thoa lên mặt Hoa Triều.
Mỹ nhân trước gương đồng thướt tha như đóa hoa đào. Đôi mắt mất phương hướng mờ mịt nhìn mặt kính, nước mắt lấm tấm vành mi, như chứa chan tình cảm lại như chẳng có chút tình cảm nào, khiến lòng người không ngừng rung động.
Cung nữ cầm vỏ ốc* vẽ mày cho Hoa Triều. Cũng không hẳn là vẽ mà chỉ là tô điểm làm đậm thêm lông mày của cậu.
*Than kẻ dạng ốc (螺子黛): là đồ dùng trang điểm xa xỉ được Đế quốc Ba Tư sản xuất với số lượng vô cùng ít ỏi. Do đó, cung tần mỹ nữ chốn hậu cung sở hữu than kẻ dạng ốc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đến đoạn vẽ hoa trên trán*, mấy cung nữ thảo luận một lúc rồi dò hỏi: "Mỹ nhân muốn vẽ hoa gì trên trán ạ?"
*Hoa trên trán (花钿): Thường có màu đỏ, xanh và vàng. Trong đó màu đỏ là thường thấy nhất. Về hình dạng thì trừ hoa mai rất phổ biến ra thì còn có hình tròn, con chim, con cá, con vịt,...
Hoa Triều nói: "Tùy."
Sư Đạc ngồi một bên, nói với cung nữ: "Vẽ hoa đào đi."
Thế là giữa mày Hoa Triều có thêm một bông hoa đào xinh đẹp tinh xảo.
Lúc chọn đồ trang sức tiếp tục có khó khăn, đôi mắt Hoa Triều bị mù. Mấy cung nữ lại lưỡng lự.
Sư Đạc nói thêm: "Chọn bộ trang sức làm từ ngọc mã não màu trắng ngà đi. Đồ trang sức cài tóc thì đơn giản chút, không cần quá long trọng."
Hoa Triều cũng không biết bản thân đã bị bày biện thành bộ dạng nào. Cậu đói đến nỗi bụng dán vào lưng, không ngừng phát ra âm thanh "ọc ọc ọc".
Sư Đạc sai người mang một chồng đồ ngọt lên nhưng Hoa Triều không chịu ăn dù chỉ một miếng.
Sư Đạc hỏi: "Sao không ăn?"
Hoa Triều uể oải nói: "Không ngon bằng đồ bác Tề làm."
"Bác Tề là ai?"
"Là đầu bếp của Văn phủ."
Vậy là Sư Đạc đen mặt, hắn ném mạnh đĩa đựng tầng tầng lớp lớp đồ ngọt kia lên bàn.
Thị nữ và thái giám trong phòng quỳ đầy đất. Hoa Triều cũng sợ hãi, mờ mịt bất an quay qua quay lại.
Cậu hoang mang vô cùng hỏi: "Ngươi có thù oán với đầu bếp của Văn phủ chúng ta à?"
Còn "chúng ta"!
Ngươi thực sự coi mình là người của Văn phủ hả!
Tất cả buồn bực đều được Sư Đạc tích trong tim, hắn lạnh lùng nói: "Không."
Hoa Triều nhún vai, không hé răng thêm lần nào nữa.
Tiêu Hoàng Hậu là một vị Hoàng Hậu vô cùng mỹ lệ. Nàng đã ngồi ở trong Ngự Hoa Viên của hoàng cung từ rất sớm để chờ con và người con gái mà con nàng sắp mang đến.
Mong trời mong đất cuối cùng cũng chờ được thấy người con gái kia.
Vóc dáng của người con gái này cao hơn rất nhiều so với những người con gái bình thường, nhưng vẻ ngoài xinh đẹp hiếm thấy, chỉ là đôi mắt có vẻ không ổn lắm.
Sư Đạc đỡ Hoa Triều, nói với Hoàng Hậu: "Người thiếp thất này của con từng bị bệnh nặng một lần nên đôi mắt và giọng nói đều không được tốt. Chỉ sợ không thể hành lễ thỉnh an mẫu hậu."
Hoàng Hậu cười nói: "Không sao, hóa ra là một mỹ nhân xinh đẹp thế này. Khó trách con vẫn luôn giấu trong phòng, không chịu đưa ra cho mọi người xem qua."
Bên người Hoàng Hậu là mấy phi tần ngồi hóng chuyện, họ cùng lúc khen ngợi mỹ mạo của người con gái này.
Hoa Triều rất xấu hổ.
Cậu cư xử như một con búp bê gỗ, chỉ chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa.
Đừng nhầm tưởng hoàng cung sẽ có gì khác biệt, vẫn giống với những đôi tình nhân trên Trái Đất thôi, con trai mang người yêu về nhà thì phải ăn một bữa cơm.
Hoàng Hậu mở tiệc ở Ngự Hoa Viên, nhóm người ngồi nói cười trong đình có gió lạnh phất phơ thổi qua.
Từng món ăn được dâng lên, mọi người cầm đũa bắt đầu gắp đồ. Hoa Triều rất xấu hổ, vì mắt của cậu không thể nhìn thấy nên ăn gì cũng cần người nnn đút cho.
Sư Đạc vô cùng bình tĩnh ôm đồm việc vặt này.
Bởi vì Hoa Triều đang sắm vai một thiếu nữ xinh đẹp vừa câm vừa mù nên cậu không thể nói chuyện.
"Ăn thịt viên không?"
Hoa Triều lắc đầu.
"Ăn chè hạt sen không?"
Hoa Triều lắc đầu.
"Ăn dưa hấu ướp lạnh không?"
Hoa Triều gật đầu.
Sư Đạc gắp một miếng dưa hấu ướp lạnh, Hoa Triều hé miệng tiếp nhận thức ăn.
Sau đó, Sư Đạc liệt kê tên tất cả các món ăn ra để hỏi mới phát hiện thằng nhãi này chỉ thích ăn lạnh, một miếng đồ nóng cũng không ăn.
Chắc đến tám phần là mùa hè ăn uống không tốt.
Thế là hắn nói: "Trong cung có nước mơ ướp lạnh, ngươi muốn uống không?"
Hoa Triều điên cuồng gật đầu.
Cậu uống "ực ực ực" một hồ lô* (bình) nước mơ, ăn hai miếng bánh cuốn vịt nướng do Sư Đạc cuốn.
*Hồ Lô: là loại quả có hình dạng kỳ lạ trên nhỏ dưới to thuộc họ nhà bầu. Quả hồ lô không chỉ ăn được mà còn có thể phơi khô làm bình đựng nước hoặc rượu.
Bữa cơm này miễn cưỡng tạm được. Chỉ là Văn Ký Ngữ không ở bên người nên trong lòng nhớ thương, ăn uống không còn ngon như trước.
Trên bàn nhiều đồ ăn mà đồ ăn cậu thích lại không có mấy món.
Không giống như ở chỗ Văn Ký Ngữ, ngày ba bữa thay đổi đa dạng. Tuy mỗi ngày chỉ có năm đến sáu món ăn nhưng món nào cậu cũng thích ăn.
Với Văn Ký Ngữ, lòng cậu vừa yêu vừa sợ. Mỗi ngày đều bị trêu đùa đến chật vật nhưng cậu ở chỗ hắn rất thoải mái á!
Hoa Triều nếm không ra vị.
Buổi tối, Hoàng Hậu mời hai người đi xem thả đèn hoa đăng. Nàng đặc biệt cố ý để Sư Đạc ra chỗ khác, nắm tay Hoa Triều, vừa uy nghiêm vừa hiền từ nói: "Tuy Thái Tử nói thân phận con thấp kém nhưng nếu con có thể hầu hạ tốt Thái Tử, lại sinh cho Thái Tử một đứa con thì chưa chắc không thể có được một danh phận tốt."
Hoa Triều gật đầu cho có lệ.
Đôi mắt của cậu không nhìn rõ nên càng nhàm chán. Cả người ngơ ngẩn chậm rãi đi cạnh Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu tiếp tục lải nhải một đống chuyện, Hoa Triều vẫn luôn gật đầu, gật đầu, gật đầu.
Cậu không nhịn được lặng lẽ ngáp một cái.
Mí mắt cậu càng ngày càng nặng, cậu càng ngày càng buồn ngủ. Đột nhiên, cổ chân cậu lại đau như bị kim châm nhẹ.
Sau đó, cậu không thể khống chế cơ thể ngã vào trong hồ.
Bên tai là rất nhiều tiếng gọi tên cậu trong sợ hãi nhưng nó đột ngột biến mất chỉ trong một cái nháy mắt ngắn ngủi.
Hồ nước cao không quá thân cậu. Cậu giãy giụa một chút, không ngờ hai chân dễ dàng dẫm được vào đáy hồ.
Không đúng!
Không phải đáy hồ.
Ở đáy của hồ phải là nước bùn mềm mại chứ không phải cảm giác cứng như đá cẩm thạch này.
Hơn nữa, nước bám vào người rất ấm áp, giống như suối nóng trong nội viện Văn phủ.
Cậu nín thở, đột nhiên dẫm đáy ao chui ra khỏi mặt nước.
Hoàng Đế triều Dận kết thúc một ngày với những công việc chính trị phức tạp. Ngài mệt mỏi vào ao Cửu Long tắm để giải lao.
Hoàng Đế thích lan bạch ngọc nên các cung nhân đã vẩy đầy cánh hoa lan trong ao Cửu Long.
Nước đã đến độ nóng thích hợp, Hoàng Đế cởi bỏ quần áo ngồi trong bể tắm, thở ra một hơi thật dài trong hương thơm của hoa lan.
Hắn dựa vào một bên ao lấy lại tinh thần. Đột nhiên có một tiếng "ào" vang lớn, một cô gái xinh đẹp mặc cung trang hồng nhạt chui ra khỏi bể tắm trước mặt hắn, nước vẩy khắp nơi, bắn tung tóe lên mặt Hoàng Đế.
Cô gái xinh đẹp kia vô cùng thô lỗ tháo trang sức được cài trên đầu xuống. Nàng mở to đôi mắt vô thần, hoang mang bất an lẩm bẩm: "Trời xanh ơi, ta lại đến cái nơi quái quỷ gì thế này?"
Âm thanh trong trẻo, âm sắc thánh thót.
Giọng nói dễ nghe, nhưng chỉ cần không phải là kẻ điếc thì đều biết ——
Người đang nói ở đây là một người con trai hàng thật giá thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT