Loa phát thanh trường đột nhiên vang lên giọng nói ngọt ngào, chân tướng mọi chuyện theo gió xuân bay khắp trường. Mỗi người biết đến đều sẽ tỏ ra ngạc nhiên.

Cùng lúc đó, âm khí của Tạ Dục Nguyên theo gió quét qua một vòng, cắn nuốt sạch sẽ những luồng khí đen trên người học sinh bị Lưu Hồng An lây nhiễm.

Các sinh viên khôi phục lý trí bình thường vừa đỏ mặt tai hồng vì bản thân não tàn trước đó, vừa oán giận trách móc hành vi độc ác của Lưu Hồng An. Không chỉ có bản thân thầm hạ quyết tâm cách xa người này, đối với những bạn bè không biết chuyện cũng nhất định phải khuyên bọn họ cách xa cậu ta theo.

Trải qua chuyện này, Lưu Hồng An vốn không có nhiều mối quan hệ nay chìm vào hoàn cảnh ai cũng né như rắn rết, quả đúng như cậu ta nghĩ, rơi xuống bụi bặm.

Nhưng việc thanh danh bị ảnh hưởng không phải thứ cậu ta sắp phải trải nghiệm, tình hình trong phòng y tế khiến ban lãnh đạo nhận định cậu ta có bệnh thần kinh, hơn nữa còn cố ý che giấu bệnh tình. Sau một hồi thảo luận, không có ai phản đối, tổ giáo viên quyết định cho cậu ta thôi học, một là vì hành vi gây hại đến bạn bè trong trạng thái tỉnh táo, hai là vì để đề phòng cậu ta sẽ nổi điên.

Mà tương lai của Lưu Hồng An có thể sẽ phải sống trong bệnh viện một khoảng thời gian rất dài.

Sau buổi trưa ra quyết định, cha mẹ cậu ta đi tới trường học, hai người có tuổi mệt mỏi phong trần nhuốm đầy sương gió khóc lóc với Lưu Hồng An một lúc, lại khom lưng xin lỗi Hà Lạc mãi mới cõng Lưu Hồng An tạm thời không khống chế được cơ thể rời khỏi trường, nghe nói bọn họ quyết định vay tiền đưa con đến bệnh viện tuyến đầu chữa trị.

Lúc ấy Hà Lạc đứng dựa trước cửa, nhìn bóng lưng lam lũ của hai ông bà, im lặng thật lâu.

“Đừng tìm Lưu Hồng An gây phiền phức nữa.” Thiếu niên cụp mắt, giọng nói vừa khàn vừa từ tính: “Đủ rồi.”

Tạ Dục Nguyên khẽ thở dài, ôm thiếu niên vào trong ngực: “A Lạc mềm lòng quá.” Y cọ cổ A Lạc, bất đắc dĩ nói: “Phủ Sinh biết rồi.” Giết chết cậu ta luôn, không gây thêm phiền phức cho cha mẹ là được.

Hà Lạc nhắm mắt lại, đẩy đầu đối phương ra, không biết y có nghe lọt không nữa.

Nhưng dù sao hắn và con quỷ này chẳng có quan hệ gì, chỉ có thể nói tới thế thôi.

Aishh, phiền muốn chết. Hắn bực bội vò đầu.



Ban đêm, ánh trăng nhàn nhạt nhẹ nhàng trải khắp trên giường, Hà Lạc thả sách, khẽ tay tắt đèn.

Âm khí không hình không màu tràn ra từ các góc, bọc lấy cơ thể Hà Lạc, trước mắt hắn chợt lóe, hình ảnh xung quanh đã thay đổi.

Ánh nắng sáng ngời xuyên qua khung cửa sổ, chiếu sáng phòng ngủ nhỏ hẹp sạch sẽ. Hà Lạc ngồi trên giường, cơ thể chống về phía sau, một chân co lên, chân còn lại nhàn nhã rủ xuống, theo quán tính hơi lắc lư.

Hắn nhướng mày, khuôn mặt bình thản như cũ, cười như không cười nhìn chằm chằm người đàn ông áo xanh đột nhiên xuất hiện, muốn xem tên này còn có trò gì nữa.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, cách sự kiện sóng gió trước đó đã hơn một năm, không cần nói đến thay đổi của Hà Lạc, hắn đã trải qua nhiều chuyện, sẽ không vì chút việc vặt vãnh trong trường mà đau khổ bối rối. Chỉ là với Tạ Dục Nguyên, sau khi chuyện kia qua đi, không biết y trúng gió kiểu gì lại ân cần với Hà Lạc hơn hẳn. Nếu nói mấy trò trước đó đã nóng bỏng vượt sức tưởng tượng của Hà Lạc thì từ đó về sau, toàn bộ nhân sinh quan của hắn như bị lật đổ. Tạ Dục Nguyên không ngừng phá kỷ lục của mình, kỹ xảo quấn người kéo dài vô cùng vô tận. Cho tới hiện tại, Hà Lạc cảm thấy dù y làm ra chuyện gì hắn cũng sẽ không ngạc nhiên nữa, thậm chí còn thấy hơi tò mò.

Tạ Dục Nguyên chống tay, hơi cúi đầu e lệ, khuôn mặt ôn nhuận không mất vẻ tuấn lãng cố tình bày ra độ cong sườn mặt đẹp nhất, từ từ ghé sát tới gần A Lạc.

Kéo tới thật gần, y ngửa đầu nhìn thiếu niên, đôi mắt thâm thúy chuyên chú dịu dàng, tính độc chiếm không khống chế lộ ra lập tức hủy hoại chút nhu tình vất vả lắm mới đắp nặn lên được.

Hà Lạc cười khẽ, ánh mắt nhìn y mang theo chút kiêu ngạo, đây là do hắn quan sát được, dường như Tạ Dục Nguyên rất thích hắn như vậy. Hắn hếch cằm lên, cao ngạo như vương tử: “Sao nào? Lần này mang gì tới lấy lòng tôi đây?” Hắn vừa dứt lời đã không nhịn nổi cười.

Tạ Dục Nguyên dịu dàng nhìn hắn, cưng chiếu giấu sâu trong mắt tạm thời không thể để A Lạc thấy. Hắn xấu hổ ho khan, bàn tay giấu sau lưng khẽ nắn vuốt, từ từ đưa về phía trước.

Đóa hoa vàng dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra màu sắc hấp dẫn động lòng người, cành lá non xanh tự tin vươn ra, rõ ràng chỉ là một cái cây, lại khiến người ta cảm thấy mãnh liệt và nóng cháy.

“A Lạc… Hôm nay em đẹp quá.” Tạ Dục Nguyên nhẹ giọng nói.

“… Anh cũng rất đẹp.” Hà Lạc rất ngạc nhiên khi thấy hoa, nghe Tạ Dục Nguyên nói liền lấy lại tinh thần, cười như không cười đáp.

Uống hắn còn ngạc nhiên thay cho cái trò sến sẩm hiếm có của Tạ Dục Nguyên, không ngờ tên này vẫn chứng nào tật nấy.

Mặt Tạ Dục Nguyên hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Phủ Sinh bị A Lạc bỏ lại rồi.”

Hóa ra anh cho là tôi đang khen anh à? Hà Lạc tức tới bật cười.

“A Lạc…”

“Gì?” Hà Lạc liếc y.

Tạ Dục Nguyên đột nhiên bay lên, đẩy Hà Lạc ngã ra giường.

“Tạ – Dục – Nguyên!” Hà Lạc cả kinh, mắt trừng lớn.

Tạ Dục Nguyên chống tay bên đầu hắn, ghé sát đầu tới gần y, hơi thở hòa quyện vào nhau.

“A Lạc…” Tạ Dục Nguyên gọi tên hắn, tay không nhịn được vuốt ve mặt hắn.

Hà Lạc co rút khóe miệng, mất tự nhiên lui xuống dưới, thở dài: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“A Lạc, tôi, tối… tối nay trăng rất đẹp.” Y vậy mà lại thấy căng thẳng.

“… Bây giờ bên ngoài đang là ban ngày.”

Hà Lạc quay ra nhìn ánh nắng ấm áp bên ngoài, cảm thấy hơi mệt mỏi.

“Phủ Sinh thích A Lạc, nguyện chân ái vĩnh hằng!” Vừa thấy Hà Lạc tỏ ra bất đắc dĩ, Tạ Dục Nguyên lập tức vứt bỏ do dự không cần thiết, bảy tỏ lời nói đã thầm nhẩm trong lòng vô số lần.

Nói xong, cả hai đều im lặng hồi lâu.

Tạ Dục Nguyên cẩn thận nhìn A Lạc, cọ mặt vào cổ A Lạc, trở về giọng điệu lải nhà lải nhải: “A Lạc đồng ý không?”

“Tôi sẽ dành cả đời này để yêu A Lạc, chăm sóc A Lạc, chỉ cần A Lạc muốn, tôi sẽ dâng lên bằng cả đôi tay, chỉ cần em không muốn, tôi sẽ tự tay chặt đứt. Tôi nguyện dâng tất cả cho A Lạc, A Lạc có nguyện giao chút lòng mình cho Phủ Sinh không?

Y nài nỉ thâm tình nhìn Hà Lạc, lại không muốn khiến hắn thấy áp lực.

Hà Lạc im lặng hồi lâu, lông mi dày dài che đi cảm xúc trong mắt. Tạ Dục Nguyên không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ kiên nhẫn chờ đối phương đáp lại, không thúc giục, chỉ âm thầm chuẩn bị tâm lý tiếp tục phấn đấu.

Cuối cùng Hà Lạc nâng mắt lên, con ngươi đen bóng có thần quan sát Tạ Dục Nguyên một lát, chỉ thấy y suýt nữa không duy trì được vẻ thong dong bên ngoài, để lộ căng thẳng vội vàng.

Lúc này hắn mới cong môi, trong mắt không còn vẻ rối rắm quay cuồng như trước nữa, lười biếng dài giọng như cố ý trêu chọc lòng người: “Tôi là đàn ông, cần gì đến lượt anh chăm sóc? Nếu tôi muốn tôi có thể tự lấy, tôi gặp khó khăn cũng sẽ tự giải quyết. Tất cả đồ của anh tôi cũng không cần.”

Tạ Dục Nguyên nghe đến đó, trong lòng bị cơn mất mát bủa vây, nhưng ngay sau đó, y lại nghe thiếu niên nói: “Nhưng thật ra cũng không phải không thể chấp nhận con quỷ như anh…”

Trong mắt con quỷ đáng sợ bỗng phát ra ánh sáng vui mừng, y như con thú ăn được con mồi, lại như Grandet(1) nhặt được báu vật. Vui sướng, tình yêu, dịu dàng, cưng chiều, độc chiếm, keo kiệt… Những cảm xúc tốt xấu lẫn lộn gột rửa linh thể y, cơn thỏa mãn khiến y cảm động phát khóc, dục vọng bốc lên khiến mắt y đỏ bừng.

“A Lạc, A Lạc A Lạc A Lạc…” Y nhỏ giọng liên tục gọi tên hắn, không chờ Hà Lạc đáp lại đã nhịn không nổi cúi đầu hôn lên môi hắn.

Nụ hôn dính dấp triền miên, có làm sao cũng không tách ra được, không thể từ bỏ, y lại hóa thành rắn nước vặn vẹo, hận không thể vĩnh viễn giữ chặt thiếu niên dưới thân.

Hà Lạc phối hợp hôn y một lát, cuối cùng không thắng nổi không khí xói mòn, thở hồng hộc đẩy y ra.

“Tôi nói… Hộc… Có thể để đàn ông… hộc… như tôi chút mặt mũi không, tốt xấu gì cũng cho tôi quyền chủ động chứ… Tạ Dục Nguyên! Lấy cái tay ra! Trong phòng có người đang ngủ đấy! Đm!”

“Xin lỗi, Lạc Lạc… Phủ Sinh, Phủ Sinh không nhịn được… Không sao, ở đây là ảo cảnh… Bọn họ không nghe được đâu… Lạc Lạc, cho tôi đi, làm ơn mà, xin em đấy… Tôi không nhịn được…”

“Mẹ nó ai là Lạc Lạc! Ít nhất cũng phải để tôi làm quen đã chứ… Đệt! Thả tay ra! Cmn anh… Hức…”

*****************

Chú thích:

(1) Grandet: Là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Eugénie Grandet của tác giả Honoré de Balzac. Nhân vật này nổi tiếng với sự giàu có, khôn ngoan, keo kiệt và tham lam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play