Hà Lạc không phải người hay mơ, nhưng dù vậy hắn vẫn biết có một số giấc mơ khi tỉnh dậy sẽ không nhớ gì, nhưng giấc mơ có ấn tượng khắc sâu sẽ nhớ rất rõ.

Rõ ràng mỗi sáng tỉnh dậy hắn sẽ có cảm giác rợn người cực kỳ dữ dội, nhưng lại không có chút ký ức nào, ngày nào cũng thế.

Hắn chỉ có thể liên tưởng tới các loại quỷ quái có năng lực đi vào giấc mơ trong sách liêu trai, còn nghĩ có lẽ con quỷ kia đã làm ra điều gì không dám nói.

Nhưng đây không phải là điều nên chú ý lúc này.

Chỉ trong khoảng thời gian Hà Lạc trầm ngâm suy nghĩ, Hà Dương đã ăn sạch kẹo bông gòn, vội vã muốn kéo hắn đi chơi tàu lượn.

Hà Lạc nhanh chóng vứt Tạ Dục Nguyên ra sau đầu, kéo tay đứa em trai đang vui mừng không thôi tới cổng vào tàu lượn.

Người xếp hàng rất đông, khi đến lượt bọn họ đã phải xếp hàng một hồi.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, thời tiết vốn trong lành dần trở nên nóng bức.

Hà Lạc vốn không để ý xung quanh, mãi tới khi nhóc Hà Dương lắc tay hắn hỏi: “Anh ơi, mấy người kia nóng lắm ạ?”, hắn mới chú ý trên người hai anh em luôn có một luồng không khí mát mẻ, không quá lạnh cũng không quá nóng, là kiểu man mát thổi tan thời tiết như thế này.

Không biết những người khác có cảm giác này hay không, chỉ thấy vài người gần đó rõ ràng không cảm nhận được, thở hồng hộc phẩy quạt, cứ như luồng khí mát kia chỉ xoay quanh hai anh em hắn.

Chẳng phải là chỉ vây quanh bọn họ thôi ư, Hà Lạc âm thầm nhìn chiếc nhẫn trên tay, trực giác mách bảo là con quỷ kia làm.

Trong lòng lại không khỏi thấy kỳ lạ về thái độ của đối phương.

Quả thật hồi trước y vẫn luôn có ý định muốn lấy lòng, nhưng luôn làm trong âm thầm như có như không, bây giờ lại xua nhiệt cho bọn họ một cách lộ liễu như vậy.

Chẳng lẽ con quỷ kia cần hắn giúp đỡ? Có điều gì hắn làm được mà quỷ không làm được?

Hà Lạc chống trán suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi mà không ra.

Chờ đã, quỷ? Chẳng lẽ…

Tạ Dục Nguyên không biết suy nghĩ của Hà Lạc chạy tới đâu, y nấp trong không gian xám xịt trong nhẫn, đôi tay vươn ra khống chế luồng hơi thở mát mẻ.

Hơi thở nhè nhẹ từ từ quấn quanh người Lạc Hà, xua tan luồng khí nóng dơ bẩn quanh thiếu niên, duy trì nhiệt độ thoải mái nhất.

Khi làm những điều này, trong đầu y không nghĩ gì cả, chỉ cần nhìn thiếu niên được bọc trong hơi thở của mình đã đủ thỏa mãn, trong lòng cảm thấy mềm mại như nước.

Y có cảm giác mình đã đánh dấu lên người thiếu niên, quỷ khí đầy thân chứng tỏ mối quan hệ thân mật giữa mình và hắn.

Nhưng khi đứa bé bên cạnh người y thương hỏi câu kia, nhìn ánh mắt thiếu niên liếc xuống, một loại tự hào kỳ dị chợt dâng lên.

Y không ngừng tự hỏi mình, y đang lo lắng quan tâm đến thiếu niên của mình đó? Em ấy có cảm động không? Mặt giãn ra? Cơ thể khỏe không? Chơi vui không?

Chỉ trong chớp mắt, y đã tự ngộ ra cảnh giới thế nào là vui buồn cùng người mình thương.

Hà Lạc không nghĩ nữa, dắt em trai lên chơi tàu lượn siêu tốc, lúc thắt chặt đai an toàn, em trai căng thẳng kéo áo hắn hỏi: “Anh ơi, liệu có xảy ra sự cố an toàn không ạ?”

Khóe miệng Hà Lạc giật giật, bất đắc dĩ nói: “Sao chúng ta có thể xui vậy được? Đừng nghĩ lung tung.”

“Lỡ thôi mà…” Hà Dương vẫn không yên tâm, cái miệng nhỏ dẩu lên, cơ thể lại nghịch ngợm hưng phấn, sốt ruột chờ không nổi.

Hà Lạc cười vang, đôi mắt nhìn nhóc con ngập tràn dịu dàng.

Tạ Dục Nguyên nhìn thẳng vào mắt thiếu niên của y, ánh mắt hắn cong cong như cười theo, bản thân y cũng không khỏi nở nụ cười ngơ ngẩn.

Y vẫn luôn không dám thừa nhận bản thân đã sớm có tình cảm với A Lạc. Có lẽ là khi còn ở trên tay tên nhóc họ Lưu thường nhìn trộm được, hoặc là khi đến cạnh hắn đã bị lay động. Nhưng thật ra từ lúc bắt đầu, y đã không muốn tổn thương thiếu niên này.

Không phải vì trên người đối phương có chính khí bảo vệ. A Lạc của y có chính khí thuần túy nhất bảo vệ, tà ma bình thường không dám tới gần, nhưng lại không thể cản trở y, chẳng qua chỉ bị thương nhẹ mà thôi.

Cũng không phải vì lòng tốt của bản thân. Cho dù bị oán khí dày đặc ăn mòn đã lâu, y vẫn giữ được lòng chính trực ban đầu, chỉ cần khắc chế sẽ không sao.

Sau khi gặp được thiếu niên, lòng tốt và sự cứng cỏi kia không ngừng bùng lên.

Nhiều năm vương vấn trên trần thế cũng đủ để Tạ Dục Nguyên có mắt đánh giá một người.

Thiếu niên trong mắt y không phải là một tờ giấy trắng tinh khôi, không chịu nổi sự mài giũa nhàu nát, mà sau khi được mài giũa nhuộm mực vẫn giữ lại tấm lòng thiện lương cứng cỏi. Đó là sức sống của một sợi dây leo ngoan cường.

Hắn vừa không hại đến người khác vừa có thể tự bảo vệ mình, không tốt một cách ngu xuẩn mà có nguyên tắc, kiên quyết đi trên con đường của chính mình, hơn nữa không bao giờ bỏ cuộc.

Vì thế mới hấp dẫn “người” luôn chìm trong bóng đêm vô tận như y.

Cuối cùng y cũng chịu thừa nhận, y thích thiếu niên kia.

Y phải cố hết sức để giữ lấy hắn.

A Lạc của tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play