Khi Chu Quý Niên và Giang Tịch đến, người anh em và bạn gái của cậu ta đã bắt đầu nướng thịt.
Giang Tịch đã biết hôm nay người anh em sẽ dẫn bạn gái đến nên khi nhìn thấy một cô gái cao gầy mỉm cười với mình, cậu cũng không bị bất ngờ.
Cậu ta bước tới: "Xin chào, Giang Tịch."
Cô gái nhướng mày cười: "Xin chào, nghe danh đã lâu."
Giang Tịch nghĩ đó là phép lịch sự nên không có để ý. Cậu cởi áo khoác ra, vén tay áo lên rồi đến bồn rửa tay ở bờ sông.
Chu Quý Niên theo sau cậu hai bước, anh quay đầu lại và nháy mắt ra hiệu với người anh em.
Người anh em nháy mắt lại một cái, tỏ ý đã hiểu rồi.
*
Giang Tịch không biết nấu nướng cho lắm, nướng BBQ cũng là lần đầu tiên, khói bay lượn lờ làm cậu không mở mắt ra được, cảm thấy mình sắp chảy nước mắt nên cậu giơ tay lên dùng mu bàn tay xoa mắt.
Chu Quý Niên vẫn luôn đứng bên lặng lẽ quan sát cậu lập tức phát hiện ra bụi than dính trên mí mắt cậu.
Anh rút tờ giấy ra định đưa qua cho cậu, nhưng lúc này người anh em đột nhiên ho khan vài tiếng, anh lập tức dừng động tác lại rồi ngẩng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy người anh em nghiêng người về phía bạn gái, cậu ta hơi cúi đầu, mỉm cười đưa tay ra nhẹ nhàng lau đi miếng thịt vụn ở khóe miệng bạn gái, sau đó dùng một tay khác vuốt tóc cô nàng.
Vốn dĩ trước kia Chu Quý Niên vẫn thường hay thấy mấy hành động nhỏ nhặt thế này, trong lòng cũng chẳng có gợn sóng lăn tăn gì hết, nhưng bây giờ anh nghĩ đến việc lát nữa mình sẽ làm những chuyện này với Giang Tịch, nhịp tim bắt đầu điên cuồng tăng nhanh, vành tai cũng đỏ bừng lên với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Anh nắm chặt tờ khăn giấy, không dám tiến bước nào về phía Giang Tịch, không ngừng hít thở sâu để cổ vũ chính mình.
Rất nhiều lần Giang Tịch đã đến gần anh, anh suýt chút nữa đã thành công rồi.
Chu Quý Niên ngẩng đầu xin sự giúp đỡ từ người anh em.
Người anh em và bạn gái của cậu ta đều dùng ánh mắt cổ vũ nhìn anh.
Anh chớp chớp mắt, nuốt một ngụm nước miếng, xoay người lấy hết can đảm đưa tay về phía Giang Tịch.
Giang Tịch đang đưa lưng về phía anh đột nhiên xoay người lại, anh sợ tới mức lập tức giơ tay lên, gãi đầu.
Giang Tịch: "?"
Chu Quý Niên cười hai tiếng.
Giang Tịch nhìn anh chằm chằm một lát: "Trên mặt tôi có gì à?"
Chu Quý Niên: "À, à đúng rồi, trên mắt cậu dính tro kìa."
Giang Tịch cúi đầu nhìn đôi tay dính đầy dầu của mình: "Anh có thể lau giúp tôi không? Tay tôi bẩn quá."
Chu Quý Niên vội vàng gật đầu, nín thở thò người lại gần.
"Nhắm mắt lại nè."
Sống mũi cao thẳng, hàng mi dày nhưng không dài cũng không cong, Chu Quý Niên nhìn vài lần mới giơ tay lau tro trên mí mắt giúp Giang Tịch.
Anh cảm thấy tim mình đập quá to, như thể muốn lăn đùng ra chết luôn tại chỗ vậy.
Cũng may là nó được lau sạch rất nhanh, Chu Quý Niên vừa lùi ra đã cảm thấy đầu ngón tay nóng lên.
Cảm nhận được hương gỗ tươi mát kia rời xa, Giang Tịch vẫn nhắm mắt hỏi: "Được chưa anh?"
Chu Quý Niên ấn ngực nói ô kê rồi.
Sau đó Giang Tịch mở mắt ra, cười với anh một chút.
"Cảm ơn anh nhé."
Rồi cũng đưa xiên thịt đã nướng xong tới bên miệng anh.
Chu Quý Niên sửng sốt, anh đưa tay ra định nhận lấy rồi tự cầm, nhưng Giang Tịch hơi rụt lại.
"Cứ để vậy đi, đừng làm tay anh bẩn, anh nếm thử đi."
Chu Quý Niên liếc mắt nhìn người anh em ở đối diện, thấy người anh em liều mạng bĩu môi nháy mắt với mình.
Vì thế anh ăn luôn xiên thịt trên tay Giang Tịch.
"Ngon không anh?"
"Ngon lắm luôn!" Chu Quý Niên cảm thấy đây là xiên thịt nướng ngon nhất mà mình từng ăn trên đời này.
Giang Tịch lại cười.
Bàn tay vừa thả xuống lại đặt lên trước ngực, Chu Quý Niên lặng lẽ đi đến bên cạnh bồn rửa tay ở xa xa, một mình vui vẻ đứng đó xoay vòng vòng.
Nếu người anh em không kịp thời tới kéo anh lại thì anh đã bị gió thổi bay đi mất tiêu luôn rồi.