Editor: Yang Hy

45.

Nhà Giang Tịch không lớn, một phòng khách hai phòng ở, một phòng được dùng làm phòng ngủ, một phòng đổi thành phòng làm việc cộng với phòng để quần áo.

Cả căn nhà chỉ lớn bằng một nửa chung cư của Chu Quý Niên, nhưng cũng bởi vì nhỏ nên khắp nơi đều lộ ra sự ấm áp.

Trong nhà chỉ có một đôi dép, Giang Tịch nhường cho Chu Quý Niên, còn mình thì đi chân trần trên sàn nhà.

Dép rất vừa chân, Chu Quý Niên ngoe nguẩy ngón chân, trong lòng vui như được mùa vì mang dép của Giang Tịch.

Anh lẻo đẻo đi theo phía sau Giang Tịch: "Hay là cậu mang đi, sàn nhà lạnh lắm."

"Không sao đâu, tôi có bật điều hòa mà, lát nữa sẽ ấm lên thôi à."

Chu Quý Niên không nỡ cởi dép ra, cũng luyến tiếc đôi chân trần của Giang Tịch, trong đầu lại vang lên lời nói của người anh em.

"Ông cứ mạnh dạn hơn cho tui, tui thấy Giang Tịch có ý với ông đó, cố lên người anh em."

Giang Tịch đang định sắp xếp lại nguyên liệu nấu ăn, cậu xoay người đi lấy tạp dề treo ở cửa, nhưng mới đi được hai bước thì cả người bị nhấc bổng lên.

Giang Tịch: "?!"

"Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống mau!"

Giang Tịch bị Chu Quý Niên khiêng lên.

Chu Quý Niên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách đẹp cả đôi đường, anh khiêng Giang Tịch tới sô pha.

"Cậu không mang dép thì đừng vào bếp nữa, cậu muốn làm gì cứ để tôi làm cho."

Chu Quý Niên không đứng thẳng dậy, vẫn giữ tư thế cúi người, ép buộc mình nhìn thẳng vào Giang Tịch mà nói chuyện.

Hai người cách nhau quá gần, ngay khi đối diện với Giang Tịch, mặt anh lại đỏ lên.

Giang Tịch im lặng nhìn anh một hồi lâu.

"Anh biết làm sao?"

Chu Quý Niên: "..."

Cuối cùng Giang Tịch vẫn đi vào phòng bếp, cậu mang dép, để lại Chu Quý Niên một mình ôm đầu gối, ngồi co ro trên sô pha.

46.

Mùa đông ăn lẩu khiến người ta thỏa mãn hơn mùa hè.

Ăn lẩu cùng Giang Tịch khiến Chu Quý Niên thỏa mãn hơn ăn với người anh em nhiều.

Những món ăn mình tự chuẩn bị không có bánh mì bay Ấn Độ, không có tôm viên tươi ngon, khoai tây cũng bị cắt dày mỏng tùm lum, nhưng chính những điều này lại khiến Chu Quý Niên chợt cảm thấy mình đang yêu đương cuồng nhiệt với Giang Tịch, bọn họ đang cùng nhau trải qua một cái tết bình đạm mà hạnh phúc.

Nhưng cũng chính cảm giác này lại làm Chu Quý Niên càng thêm khổ sở.

Anh còn chưa có quen Giang Tịch đâu, bọn họ còn chưa phải người yêu luôn đó. Nghĩ vậy, trong lòng anh thấy vô cùng khó chịu, cắm đầu khui một lon bia, uống vào hai ngụm, rồi lại uống thêm hai ngụm nữa.

Ủa vị hơi lạ nha?

Chu Quý Niên nhìn thoáng qua cái lon.

"!"

Cầm nhầm rồi! Lon này là bia dứa của Giang Tịch!

Tiếng mở lon lại vang lên, Chu Quý Niên ngẩng đầu lên thì thấy Giang Tịch mở một lon khác ra, màu sắc của của nó rất giống lon bia dứa, nhưng nồng độ cồn của hai lon hoàn toàn khác nhau.

Kia mới là cái mà Chu Quý Niên chọn cho mình, anh vốn định mượn rượu tỏ tình với Giang Tịch, kết quả là mình cầm nhầm rồi!

"A... Này... cậu..." Chu Quý Niên trơ mắt nhìn Giang Tịch uống ừng ực một ngụm to.

Giang Tịch đặt lon xuống: "Làm sao vậy? Anh dùng bữa đi, thịt ba chỉ ngon lắm đó."

Chu Quý Niên nhìn Giang Tịch không biết phải nói sao, anh muốn đổi bia nhưng lại ngại mở lời.

Giang Tịch đột nhiên nhíu mày: "Đây là... bia dứa à?"

Hai mắt Chu Quý Niên sáng lên, định nói theo rồi đổi lại bia của hai người.

Nhưng mà.

"Hừm... Bia dứa ở chỗ anh kìa, thôi, uống cũng uống mất rồi."

Nói xong Giang Tịch còn cười giơ lon lên cụng với Chu Quý Niên.

Chu Quý Niên cười gượng hai tiếng, lo lắng sốt ruột nhìn Giang Tịch đổ òng ọc từng ngụm từng ngụm vào miệng.

Một người bình thường rất văn nhã, sao uống bia lại hào sảng dữ vậy?

Chu Quý Niên cực kỳ lo lắng.

Thời gian tiếp sau đó, anh vẫn luôn chú ý quan sát đến trạng thái của Giang Tịch, khuyên cậu uống ít một chút. Tình trạng của Giang Tịch cũng rất ổn định, không hề có xuất hiện dáng vẻ mặt đỏ tay run gì cả.

Chu Quý Niên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra tửu lượng của Giang Tịch không tồi.

"Chu Quý Niên này."

Giang Tịch đột nhiên dùng giọng điệu nghiêm túc kêu anh một tiếng.

Chu Quý Niên ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Ừm, sao vậy?"

Chỉ thấy Giang Tịch khẽ nhíu mày, ngồi xếp bằng trên thảm vô cùng ngay ngắn, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong nồi, dùng đôi đũa chỉ vào cá viên rồi nói với Chu Quý Niên: "Anh gắp giúp tôi cục sủi cảo tôm này nhé? Nó dầu quá à, tôi không gắp được nó."

Chu Quý Niên: "..."

Thì ra là say rồi!!!

Updated - 20/07/22

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play