Editor: Yang Hy

23.

Kể từ hôm đi chơi ngoại ô lần trước, đã gần một tháng rồi Chu Quý Niên không có gặp Giang Tịch.

Không phải là anh không muốn, thật ra anh cực kỳ để ý đến việc Giang Tịch nhìn mình rồi đỏ mặt ở khách sạn ngày hôm đó, ngay cả một người hay ngại như anh cũng muốn tìm Giang Tịch để hỏi cho rõ ràng.

Nhưng cuối năm có nhiều việc phải làm, trong tay có vài dự án phải làm tiếp cho xong. Anh liên tục tăng ca, mỗi ngày đều rời công ty lúc mười giờ tối, sau khi về đến nhà còn phải xử lý mấy việc vặt vãnh thêm một tiếng nữa, thức đêm nhiều tới nỗi sắc mặt kém hẳn đi.

Má Chu biết gần đây anh bận rộn, thấy đau lòng nên sáng sớm thứ bảy đã mang canh tới thăm anh.

Chu Quý Niên đưa má Chu đến nhà ăn công ty, ngồi xuống uống vội hai chén canh rồi định chạy về văn phòng tiếp tục làm việc.

Má Chu ngăn anh lại, hỏi han vài câu về tình hình gần đây. Chu Quý Niên nghĩ hiếm lắm má mình mới tới một lần, vì thế anh tạm gác lại công việc rồi ngồi trò chuyện với má một lát.

Nói một hồi, nội dung đi từ sức khỏe đến vấn đề tình cảm.

“Con với Tiểu Giang sao rồi?”

Chu Quý Niên thở dài: “Con vẫn chưa theo đuổi được cậu ấy, bởi vì tăng ca mà nửa tháng rồi con chưa gặp được cậu ấy.”

Má Chu nhíu mày: “Con không đi thích đứa khác nữa đâu con nhỉ?”

Chu Quý Niên ủy khuất: “Sao có thể chứ? Con nhớ cậu ấy quá chừng, nhớ quá trời quá đất luôn á, nhưng mà trong công ty nhiều việc quá, không thể đi được.”

Lần này đổi lại là má Chu thở dài.

“Vậy bình thường con với cậu ấy có liên lạc không?”

“Có ạ, nhưng cuối năm rồi nên cậu ấy cũng rất bận, tụi con có rảnh cũng không thể gặp nhau được.”

Nhìn con trai gầy guộc đến nỗi thấy rõ góc cạnh trên mặt, má Chu xót xa trong lòng.

Đẹp mã cũng có được ích lợi gì đâu? Người yêu còn theo đuổi chẳng xong! Ôi giời! Đúng là đầu gỗ mà!

24.

Chu Quý Niên lại bù đầu vào làm việc, má Chu đi về trước, đến sáu giờ tối lại tới đốc thúc Chu Quý Niên đi ăn cơm chiều.

Cơm nước xong, Chu Quý Niên lại lập tức quay về văn phòng, má Chu không về, ngồi lại ở trong văn phòng của anh xem kịch.

Đến mười giờ tối, má Chu đặt máy tính bảng xuống rồi lấy điện thoại ra gọi điện.

Một phút sau, trong văn phòng vang lên giọng nói của Giang Tịch.

Chu Quý Niên đang vùi đầu vào làm việc lập tức ngẩng đầu lên nhìn sang:?

Má Chu không để ý đến anh, sau vài câu chào hỏi, bà bắt đầu tập trung trò chuyện với Giang Tịch. Phần lớn nội dung của cuộc nói chuyện là hỏi xem gần đây trong cửa hàng có hàng mới không, và phối áo khoác với váy mới mua như thế nào cho đẹp.

Nhân tiện còn nhắc đến gần đây lượng công việc cuối năm của Chu Quý Niên tăng mạnh, bởi vì bận quá, không thể tới tìm cậu nên cũng rất nhớ cậu.

Nghe thấy má Chu trêu chọc “Niên Niên cũng rất nhớ cháu”, lúc đó tim Chu Quý Niên gần như ngừng đập.

Anh vểnh tai lên, cẩn thận nghe Giang Tịch trả lời, khi nghe thấy trong giọng nói cũng không có phản cảm hay mất tự nhiên gì, anh lại nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng ngay sau đó trái tim anh lại treo trên cành cây.

Bởi vì má Chu đưa điện thoại qua cho anh.

“Niên Niên, má đi vệ sinh, con cầm điện thoại giúp má nhé, đừng có cúp máy đó, má quay lại liền, tiện thể con cũng tâm sự với Tiểu Giang đi.”

Chu Quý Niên bắt đầu hoảng loạn, bởi vì đây là gọi video, Chu Quý Niên xuất hiện trước màn ảnh trong tình trạng đầu bù tóc rối và hoàn toàn không có chuẩn bị gì cả.

Má Chu đã đi mất tiêu, Chu Quý Niên bất lực nhìn râu đã lún phún trên cằm trong màn hình, sau đó giơ tay chống mặt để che lại, rồi nở nụ cười với Giang Tịch ở bên kia màn hình.

Giang Tịch cũng cười: “Anh cứ làm việc đi, chỉ vài phút thôi thì tôi không cúp máy đâu, anh xong việc sớm rồi về nhà nghỉ ngơi sớm nhé.”

Chu Quý Niên chớp chớp mắt, chậm rãi gật đầu, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Giang Tịch bật cười: “Tôi thật sự không cúp máy đâu.”

Lúc này Chu Quý Niên mới đặt điện thoại dựa vào bàn rồi tiếp tục bù đầu làm việc.

Giang Tịch vừa mới về đến nhà, cậu đặt điện thoại trên cái giá rồi đi vào phòng ngủ thay quần áo, chuẩn bị đi tắm.

Mười phút trôi qua, má Chu vẫn chưa trở lại, Giang Tịch định cúp máy, nhưng thấy dáng vẻ tập trung của Chu Quý Niên, cậu lại không đành lòng lên tiếng quấy rầy, nhưng cúp máy mà không nói tiếng nào thì cũng không hay, rối rắm cả một hồi, Giang Tịch vẫn để mở cuộc gọi video.

Sau đó cậu gửi tin nhắn là mình đi tắm.

Nhưng tắm rửa xong đi ra, má Chu vẫn chưa quay lại.

Giang Tịch ngồi trên giường, cậu ngẫm nghĩ, thôi cứ cúp máy luôn đi.

Nhưng ngón tay đặt mãi trên nút tắt vẫn không chạm xuống.

Thôi, dù sao ngày mai cũng được nghỉ, cứ để vậy đi.

Trời đã rất khuya rồi, Giang Tịch nghiêng người nằm xuống, yên tĩnh cầm điện thoại nhìn Chu Quý Niên ở bên kia màn hình đang tập trung làm việc.

Những rung động đã trải qua nửa tháng trước dường như lại gõ cửa rồi.

Updated - 19/06/22

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play