An Triển Đường trầm mặc một hồi: "An Nhiên, cô nên biết tại sao cô đến An gia."
"Tôi biết rất rõ, không dám quên dù chỉ một khắc."
"Ta sẽ không cho cô vào lại cửa An gia. Tất cả những gì An gia có bây giờ không thuộc về cô, cô phải ghi nhớ điều này, về hai yêu cầu cuối cùng, ta đồng ý với cô."
" An Triển Đường, "Lộ Nguyệt hét lên," Tại sao ông lại đưa tiền cho nó. "
"Chỉ có nó mới có thể cứu con gái của chúng ta."
Lộ Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn An Nhiên, bà ta không nói gì nữa.
An Nhiên nghe thanh âm 'con gái chúng ta' cảm thấy vô cùng chói tai.
Cô đứng dậy: "Sổ hộ khẩu ở đâu?"
An Triển Đường đứng dậy, đi vào phòng ngủ đưa sổ hộ khẩu của chính mình.
An Nhiên nhận lấy, với nụ cười rạng rỡ trên môi.
"Kỳ thực tôi muốn hỏi hai người, mẹ tôi có tới đòi mạng hai người lúc nửa đêm hay không?"
Sắc mặt An Triển Đường tối sầm lại.
Cô cười: "Vĩnh biệt hai người."
Cô đi vài bước rồi như nghĩ ra điều gì đó, quay lại nói: "À mà, ngoài việc giúp ông cứu An Tâm, tôi còn chuẩn bị một món quà lớn cho ông, đây là lòng biết ơn cho sự 'quan tâm' của ông đối với mẹ tôi bốn năm trước, hai người hãy chờ xem. "
Nói xong, cô quay người rời đi.
Lộ Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Con tiện nhân này muốn giở trò gì đây."
Ánh mắt An Triển Đường thật sâu, "Bà không phát hiện ra An Nhiên đã thay đổi rồi sao? "
"Thay đổi? Không sai, thay đổi thành người đã từng ngồi tù."
"Không, nó có tiềm năng của một thợ săn trong người. Nó... trở lại để trả thù chúng ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT