Cô nhướng mày: "Kiều tổng, anh muốn dùng tư thế này để tiếp tục nói chuyện với tôi?"
Kiều Ngự Sâm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ dưới thân mình.
"Cô lấy đâu ra anh trai?"
"Cùng cha khác mẹ, chúng tôi từ nhỏ không ở chung với nhau, nhưng mẹ anh ấy rất tốt bụng, cho nên chúng tôi quan hệ rất tốt, Kiều tổng có hài lòng với câu trả lời này không?"
Kiều Ngự Sâm khinh thường: "Quan hệ gia đình cô, quá loạn."
"Cũng đúng, ai bảo bọn tôi có một người cha cặn bã, cũng không thể trách chúng tôi được. Kiều tổng, hiện tại anh có thể buông tôi ra được không? Tôi còn chưa ăn cơm, không có sức gánh anh."
Kiều Ngự Sâm đứng dậy, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Chưa ăn? Giờ mới 5 giờ."
"Bữa trưa."
Kiều Ngự Sâm ném cho cô một cái nhìn lạnh lùng.
Cô đảo mắt, nhếch miệng cười toe toét: "Kiều tổng, tôi sắp phải làm phẫu thuật, có một món ăn vặt tôi rất muốn ăn, chỉ sợ một thời gian dài nữa sẽ không được ăn, anh dẫn tôi đi ăn được không?"
Dù là giọng điệu dò hỏi, nhưng cô cũng đã xuống giường, mở tủ tìm quần áo.
"Không đi."
"Kiều tổng, đổi gan của tôi lấy một bữa ăn, người thiệt là tôi."
Cô ôm quần áo vào phòng tắm, chỉ trong vòng hai phút, cô nhanh chóng thay đồ rồi bước ra.
"Đi thôi," cô kéo cổ tay anh đi ra ngoài.
Kiều Ngự Sâm ghét nhất phụ nữ ở trước mặt anh mà không có chừng mực.
Đừng nói những người khác, ngay cả An Tâm cũng không dám kéo cổ tay anh chạy lung tung khi anh chưa gật đầu.
Theo logic bình thường, anh nên tức giận.
Nhưng lúc này, trong lòng anh không có chút tức giận nào.
Anh thực sự đưa cô ra khỏi bệnh viện và đi ăn.
Dưới sự chỉ huy của cô, chiếc xe chạy đến lối vào của cửa hàng cổ vịt cay đối diện với trường trung học phổ thông Bắc Thành.
Vừa lái xe, An Nhiên vừa kinh ngạc nói: "Trời ơi, không ngờ cửa hàng này vẫn còn hoạt động."
Kiều Ngự Sâm cau mày: "Đây là đồ ăn vặt cô cực kì muốn ăn?"
An Nhiên quay đầu lại, cười nụ cười 'mị hoặc chúng sinh' với anh: "Không sai, chính là cái này."
Nói xong cô bước vào quán.
Kiều Ngự Sâm liếc nhìn qua lại trên đường phố, ấn tượng về sự bẩn thỉu và bừa bộn in sâu trong tâm trí anh.
Nhưng anh vẫn theo cô vào.
"Ông chủ, cổ vịt, lòng vịt, tim vịt, đầu vịt mỗi người một phần, cho thật cay nhé."
Nghe thấy thanh âm này, ông chủ từ trong phòng bếp chạy ra nhìn: "Yo, ta nói, thứ tự gọi món quen thuộc như này, cô bé, là cháu à, sau khi tốt nghiệp, đã lâu lắm rồi không thấy cháu tới ăn."
An Nhiên cười với ông chủ trung niên: "Hiện giờ cháu đã là bà cô rồi, ông chủ, cháu đói rồi, nhanh lên chút ạ."
"Được được, lên món ngay đây."
Kiều Ngự Sâm chán ghét liếc nhìn cái ghế, anh vẫn đứng đối diện cô.
An Nhiên ngẩng đầu nhìn anh: "Sao thế, Kiều tổng mắc bệnh sạch sẽ à?"
Anh hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện.
An Nhiên bĩu môi, rút khăn ăn trên bàn ra, lau ghế cho anh, nghiêng đầu nhìn anh cười.
"Được rồi đó, mời ngồi."
Kiều Ngự Sâm ngồi xuống: "Mau ăn đi, ăn nhanh còn quay lại viện."
Ông chủ bưng đồ ăn cô gọi ra, nhìn Kiều Ngự Sâm rồi cười với An Nhiên: "Aiya, cô gái, bạn trai cháu đẹp trai thật nha."
"Là chồng cháu." cô nói một cách hiển nhiên.
"Đúng là trai tài gái sắc." ông chủ nói sau, liền đi vào bếp.
Kiều Ngự Sâm nhìn chằm chằm vào bộ dạng chảy nước dãi của cô, giọng điệu của anh có chút lạnh lùng.
"Hai người biết nhau?"
"Ừm, trước đây tôi cũng hay đến đây ăn với bạn trai."
"Bạn trai?"
Cô mím môi: "Kiều tổng sẽ không cho rằng với vẻ đẹp của tôi mà lại không có ai theo đuổi thời trung học chứ, tôi rất nổi tiếng đấy."
Kiều Ngự Sâm sắc mặt có chút lạnh xuống: "Mau ăn đi, bớt nói nhảm."
Cô nhét một miếng lòng vịt vào miệng: "Wa, hương vị này ngon quá đi mất. Lúc ở tù mà không có đồ ăn, tôi hay nằm mơ được ăn món này đấy, tuyệt thật."
Kiều Ngự Sâm cau mày: "Tại sao trong tù lại không có đồ ăn?"
Cô ngẩn người một lúc: "Vì... tôi không nghe lời."
Vừa nói, cô vừa cầm đũa gắp lòng vịt đưa đến bên miệng anh: "Kiều tổng muốn ăn không?"
"Không ăn."
Cô lại nói dối anh.
Lại còn đổi chủ đề.
Chết tiệt, cô thực sự biết cách khiến tâm tình anh không yên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT