Vì quá buồn chán, hơn nữa Kỳ Dực có tốc độ đọc nhanh kinh người và năng lực đọc là nhớ mãi nên trong thời gian ăn sáng hắn mới đọc bức “thư tình” đáng chết này một lượt từ đầu đến cuối, đã vậy còn thuộc làu làu.

Chắc chắn không hề liên quan đến Nhân tộc nói dối luôn miệng kia, càng không liên quan đến giấc mơ tối qua.

Trước khi đọc Kỳ Dực tức giận, tức Nhân tộc luôn mồm ăn nói vớ vẩn kia, nhưng đọc xong… vị đại thiếu gia đã định sẵn sẽ kế thừa toàn bộ Huyết tộc lại rơi vào trầm tư.

Nói sao đây nhỉ, hắn thu được không ít lợi ích.

Đây không phải chuyện kể trên lớp mà là một bản báo cáo chính trị có lô-gíc chặt chẽ được viết bằng cả tâm sức sau khi chuẩn bị đầy đủ, tra cứu rất nhiều tài liệu rồi dùng số liệu chân thực để làm căn cứ.

Chưa chắc mấy lão già trong Nghị viện Lam Sắt có thể làm ra một bản đáp án về sự phát triển của Huyết tộc hoàn mỹ như thế này.

Tề Tây Tây…

Kỳ Dực khẽ day cái tên này giữa răng và môi. Đây là lần đầu tiên hắn buông bỏ thành kiến cùng sự ham muốn không thể miêu tả kia mà nghiêm túc suy nghĩ về con người này.

Hắn đã điều tra lý lịch của cậu ta từ lâu, yếu đuối nhát gan vô năng hèn kém, tất cả những nhãn mác này đều thuộc về Nhân tộc Tây Tây.

Cậu ta thực sự là như thế sao?

Kỳ Dực không nhịn được mà cười lạnh. Cậu ta yếu đuối nhát gan chỗ nào, rõ ràng là gan cậu ta to bằng trời, đến cả Tam Thánh tộc cũng chẳng để vào mắt. Cậu ta vô năng ở đâu, trí thông minh, khả năng suy luận và tầm nhìn rộng lớn đều được thể hiện trong bản báo cáo này, không một điều nào không khiến người khác thán phục.

Tề Tây Tây, cậu ta thật sự có năng lực này hay là một con rối bị kẻ khác điều khiển?

Kỳ Dực gập thư tì… báo cáo rồi búng nhẹ tay.

Một người đàn ông mặc đồ đen quỳ một gối trước mặt hắn: “Thiếu gia.”

Lông mi Kỳ Dực khẽ nâng: “Mang Tề Tây Tây tới đây.”

Nhìn từ góc độ cá nhân, đương nhiên cả đời này Kỳ Dực cũng không muốn gặp lại cậu ta, nhưng từ lúc ra đời hắn đã thuộc về Huyết tộc. Đối diện với vinh quang của Huyết tộc, ân oán cá nhân chẳng đáng nhắc tới.

Rốt cuộc Tề Tây Tây thật sự tài giỏi hay là một con rối có mưu đồ riêng bị kẻ khác điều khiển, hắn thử là biết ngay thôi.
Tiểu Nhất đang run rẩy tự an ủi bản thân:【Tuy lại trừ thêm 99 điểm, nhưng cộng cộng trừ trừ, thực ra vẫn tăng một điểm!】

Tề Linh Tây:【……】

Đến chính mình mà Tiểu Nhất cũng chẳng an ủi được:【Chủ nhân, chắc chắn là có chỗ nào xảy ra vấn đề đấy ạ, cái kỹ năng này hỏng rồi…】

Xưa nay Tề Linh Tây vốn không phải kiểu người khóc lóc ỉ ôi, nói chính xác hơn thì anh đã chừng này tuổi mà vẫn chưa khóc bao giờ.

Có gì phải khóc, việc phải làm mới xong, không phải cứ khóc là được.

Tề Linh Tây cắt ngang tiếng khóc của Tiểu Nhất:【Số điểm bây giờ là bao nhiêu?】

Tiểu Nhất:【… âm bốn trăm bốn mươi bốn ạ.】

Cuối cùng Tề Linh Tây cũng không nhịn được mà khẽ “chậc” một tiếng.

Tiểu Nhất không dám thở mạnh.

- 444, chằng thà không thêm một điểm kia còn hơn!

Thêm xong lại càng nát có biết không*!

Chú Thích *

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị gõ nhẹ.

Tề Linh Tây hỏi Tiểu Nhất:【Ngoài cửa là ai?】

Tiểu Nhất vội báo cáo:【Là một người đồ đen lạ mặt, trước ngực áo có huy hiệu hoa hồng lam ạ.】

Bấy giờ người ngoài cửa cũng lên tiếng: “Giáo sư Tây Tây, Dực thiếu gia có lời mời.”

Tề Linh Tây nhướng mày.

Tiểu Nhất giật mình hô:【Ái chà! Chủ thần tiên sinh tìm người, có phải ngài ấy đã đổi ý, muốn cùng người…】Nó không thể nói tiếp nữa, nhìn -444 điểm kia mà kinh.

Tề Linh Tây đã đáp: “Chờ một chút.”

Tiểu Nhất nêu ý kiến:【Chủ nhân, có cần sửa soạn một chút không?】

Tề Linh Tây cười lạnh:【Sửa soạn để bị trừ điểm?】

Tiểu Nhất:【……】

Tề Linh Tây tùy tiện khoác áo choàng giáo sư, đội mũ rộng vành rồi cầm một cây gậy chống bằng gỗ đen ra cửa.

Sửa soạn?

Chuyện gặp phải tối qua như nghẹn trong họng anh, thằng nhãi thối tha kia không xứng.

Có lẽ bộ đồ đăng-ten trắng khó lọt mắt tối qua là thứ chỉ chạm nhẹ là hỏng, còn hôm nay Tề Linh Tây mặc vô cùng kín kẽ. Áo choàng dày nặng che kín thân hình, dưới cổ áo là hàng khuy tối màu nghiêm chỉnh cùng chiếc cà-vạt xám nhạt nằm sau lớp áo len, mũ rộng vành che khuất mái tóc mềm mại và vầng trán trơn nhẵn, chỉ lộ ra đường quai hàm trắng nõn sạch sẽ như tuyết.

Đột nhiên, hình ảnh cậu ta khó nhịn ngửa cằm tối qua nhoáng lên trong đầu Kỳ Dực…

Đại thiếu gia gượng ép dời mắt, vành tai nổi lên sắc đỏ nhạt.

Nhân tộc phóng, phóng đãng.

Tề Linh Tây nào biết hắn đang nghĩ gì. Đối diện với độ hảo cảm đã bị trừ mất 444 điểm, anh chán chẳng buồn giả vờ nữa.

Giả gì nữa mà giả, dù sao cũng bị trừ.

Nợ nhiều đâm không sợ, cứ tùy tâm làm thôi.

“Dực thiếu gia, chào buổi sáng.” Tề Linh Tây cung kính hành lễ.

Tuy anh là giáo viên nhưng nơi này không phải lớp học, vẫn phải đảm bảo lễ nghi nên có với người bề trên, đây là quy định của thế giới này.

Kỳ Dực đè nén máu nóng đang cuồn cuộn dâng trào rồi cầm bản báo cáo dày cộp lên, ánh mắt đã lạnh đi của hắn mang theo nét dò xét và nghiền ngẫm: “Thứ này do cậu viết?”

Tề Linh Tây đáp: “Phải.”

“Tự mình viết?”

“Đúng.”

Kỳ Dực không cần mở bản báo cáo đã hỏi thẳng vào mấy vấn đề trung tâm nhất cũng là khó hiểu nhất trong đó.

Đây không phải những thứ chỉ cần học vẹt là đáp được. Nếu không phải người thật sự từng nghiền ngẫm về nó, nếu không có hiểu biết đủ sâu thì chắc chắn sẽ lộ sơ hở ngay.

Tề Linh Tây trả lời vô cùng ung dung thoải mái, không một chút vấp váp ấp úng. Bằng giọng nói bình thản có một không hai của mình, những quan điểm được anh trình bày càng thêm rõ ràng tỉ mỉ, còn mang theo sức truyền cảm mà chữ viết không thể nào có được. Như một diễn giả xuất chúng, anh truyền sức mạnh trong tư tưởng của mình đến người nghe một cách chuẩn xác nhất.

Nhìn thấy phản ứng tự nhiên của Tề Linh Tây, Kỳ Dực vốn cho rằng mình sẽ rất kinh ngạc, nhưng cảm xúc chân thực trong hắn lại là  —— vốn nên như vậy.

Chắc chắn bản báo cáo này do chính cậu ta viết.

Những suy nghĩ này thuộc về cậu ta.

Cậu ta vốn nên xuất chúng như vậy, hay phải nói là cậu ta còn xuất chúng hơn xa bây giờ.

Trái tim Kỳ Dực bỗng run rẩy, cảm giác xúc động không thể kiềm nén cứ thế dâng trào.

Vì sao hắn lại có cảm xúc này?

Vì sao lại có cảm giác như hắn đã chờ người này rất lâu rồi?

Lâu đến độ dẫu đã gặp mặt cũng không thể xóa nhòa những nhớ mong.

“Dực thiếu gia?”

“Ừm.”

“Cậu còn muốn hỏi tôi điều gì nữa không?”

Kỳ Dực hoàn hồn nhìn Nhân tộc trước mặt. Hắn phải dùng ý chí mạnh mẽ mới ép được nỗi thiết tha trong tim xuống, sau đó hắn dùng giọng nói lạnh nhạt như không có chuyện gì hỏi: “Cậu muốn gì nào?”

Tề Linh Tây sửng sốt.

Đầu ngón tay Kỳ Dực thoáng co lại, hắn cứng nhắc giải thích: “Ngoại trừ mấy suy nghĩ hoang đường không cần có[1], những thứ khác ta đều có thể thỏa mãn cậu.”

Chú Thích [1]

Tề Linh Tây hỏi ngược lại hắn: “Thiếu gia muốn tôi làm gì?”

Kỳ Dực: “Ở lại bên cạnh ta, làm cố vấn của ta.”

Tề Linh Tây: “… Được.” Sau đó anh đổi chủ đề, “Tôi có một yêu cầu.”

Kỳ Dực: “Nói.”

Tề Linh Tây: “Hãy giúp tôi từ chức giáo sư Lịch sử văn minh Nhân tộc.”

Kỳ Dực hơi bất ngờ: “Tại sao?”

Tề Linh Tây mỉm cười. Dưới ánh nắng dịu nhẹ, khuôn mặt như bạch ngọc của anh tràn ngập ánh sáng: “Như vậy tôi mới có thể ở bên cạnh cậu.”

Kỳ Dực: “……” Lời, ngon, tiếng, ngọt!

Tiểu Nhất kích động tới nổ tung:【Tăng rồi tăng rồi, độ hảo cảm tăng 10 điểm rồi!】

Điều này nằm trong dự kiến của Tề Linh Tây:【Xem ra vẫn phải thống nhất Tam Thánh tộc trước.】

Yêu đương nỗi gì, thống nhất Lục địa Quang Huy dễ hơn chuyện này nhiều.

Tiểu Nhất:【……】Nó cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng chủ nhân thông minh như vậy nên sẽ không sai đâu!

Một tháng sau đó, hai người làm việc với nhau hòa hợp đến lạ. Ừm, đối với Giám đốc Tề thì không bị trừ điểm đã là hòa hợp rồi.

Tề Linh Tây chưa từ chức giáo sư vì Kỳ Dực vẫn đang học ở trường. Nếu anh từ chức thì phải rời khỏi Học viện Quang Huy, rõ ràng là chuyện này không thích hợp.

Vậy nên không vội, sau khi Kỳ Dực tốt nghiệp anh sẽ rời đi cùng hắn.

Đối với Tề Linh Tây, nỗi phiền muộn lớn nhất suốt cả tháng nay là… giấc mơ.

Ở ngoài hiện thực, tốt xấu gì một tuần Tề Linh Tây mới nằm mơ như vậy một lần. Tuy sau khi tỉnh dậy anh luôn cảm thấy hoang đường nhưng vẫn miễn cưỡng chịu được.

Từ khi ở bên cạnh Kỳ Dực, gần như tối nào trong mơ anh cũng mệt đến mức không thể động đậy.

Ban ngày hai người nói chuyện lớn của cả tộc, nghiêm túc đứng đắn.

Nhưng cứ đến tối, vào trong mơ thì không còn là người nữa.

Tề Linh Tây cũng không hiểu vì sao mình lại “tưởng tượng” ra một Kỳ Dực như vậy.

Nguyên nhân là do hắn không có kinh nghiệm sao? Cho nên mới trẻ, tuổi, mạnh, mẽ như thế.

Nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể của Kỳ Dực, vì sao trong mơ lại rõ ràng đến mức mỗi một đường vân thớ thịt đều được miêu tả kĩ càng đến thế.

Đương nhiên Tề Linh Tây không thể nói chuyện này với Tiểu Nhất. Đừng thấy Tiểu Nhất đang “ở” trong đầu anh mà nhầm, chỉ cần Tề Linh Tây không nói thì nhóc thiểu năng sẽ không biết gì hết.

Ngược lại, Tề Linh Tây có thể tùy ý kiểm tra kho tư liệu của Tiểu Nhất.

Ừm…

Tề Linh Tây thật sự muốn kiểm tra lại một lượt.

Một lần hai lần còn ổn, nhưng giờ đã sắp một tháng rồi, quá bất thường.

Ban ngày không có thời gian rảnh rỗi. Sau khi tan lớp, Tề Linh Tây theo Kỳ Dực đi họp gần tám tiếng đồng hồ, họp xong hai người lại chỉnh sửa và quy hoạch mấy việc chính thêm lần nữa, đến khi hết việc thì trăng đã neo giữa trời.

Ọt.

Kỳ Dực hơi nhíu mày, hắn nhìn Nhân tộc gầy yếu trắng nõn ở bên cạnh: “Đói rồi à?”

Tề Linh Tây: “Ừm.”

Kỳ Dực: “Phiền phức.”

Dù nói vậy nhưng hắn vẫn thu dọn văn kiện xung quanh rồi bảo người hầu chuẩn bị bữa tối.

Tề Linh Tây rất tự giác: “Tôi về ăn cũng được.”

Kỳ Dực không nhìn anh: “Đừng vẽ việc nữa.”

Ngừng một chút rồi hắn giải thích: “Nhìn giờ xem, nhà ăn đóng cửa lâu rồi.”

Tề Linh Tây nghĩ rồi nói: “Được.”

Đúng là về lúc này sẽ không còn thức ăn ngon. Anh vẫn muốn cao thêm, phải ăn no uống đủ mới được.

Kỳ Dực không cần ăn mấy thứ lương thực ngũ cốc này. Hắn cầm ly rượu vang ngồi ở vị trí chính giữa bàn dài, liếc mắt quan sát Tề Linh Tây.

Hai người đã đồng hành được một tháng, đương nhiên đây không phải lần đầu hắn thấy cậu ta ăn cơm.

Hoàn toàn khác với vẻ thô lỗ trong tưởng tượng của hắn, dù làm gì Tề Linh Tây cũng rất ung dung lịch sự, dẫu đã đói meo cũng vẫn thong dong chậm rãi, trong nét ưu nhã thoải mái lại mang theo chút kén chọn khó hiểu.

Ừm…

Kén chọn.

Lúc ăn món ngon lông mày sẽ giãn ra, đến khi ăn nhầm món tệ sẽ nhíu mày cố nuốt.

Kỳ Dực không nhịn được nữa: “Không muốn ăn thì đừng ăn.”

Tề Linh Tây đặt dao nĩa xuống, dùng khăn lụa tinh xảo trắng tinh lau khóe miệng rồi mới nói: “Ngon hay không không quan trọng, dinh dưỡng phải cân đối.”

Kỳ Dực nhìn anh: “Mục đích của dinh dưỡng cân đối là gì?”

Tề Linh Tây: “Khỏe mạnh.”

Kỳ Dực hỏi tiếp: “Khỏe mạnh rồi sao nữa?”

Tề Linh Tây: “Sống.”

Kỳ Dực cười khẩy một tiếng: “Cậu sống chính là để chuốc khổ vào thân?”

Tề Linh Tây: “……”

Hiếm khi thấy anh nghẹn lời, tâm trạng Kỳ Dực cực tốt. Hắn đứng dậy, gắp một miếng trái cây nghe nói có vị ngọt rất gắt rồi đưa tới bên miệng Tề Linh Tây.

Tề Linh Tây há miệng theo bản năng, vì trái cây mọng nước nên anh vừa cắn nước đã tràn ra khóe miệng.

Nước trái cây đỏ rực như máu tươi ngọt lành, nó nhuộm đỏ cánh môi non mềm rồi trượt xuống phần cổ trắng nõn thon gầy.

Kỳ Dực không rõ đây là mơ hay thực. Hắn tự nhiên đỡ lấy vòng eo gầy của Tề Linh Tây rồi kề sát vào xương quai xanh trắng lạnh như tuyết, nếm được vị ngọt từ nước trái cây.

Ngón tay trắng nhợt của Tề Linh Tây níu chặt vạt áo hắn, sau đó anh bỗng rên khẽ một tiếng.

Trái tim Kỳ Dực nhảy dựng lên, hàm răng cắn vào làn da mềm mại của anh.

- End chapter 20-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play