*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hết giờ gì cơ?
Ở gì cơ?
Ai?!
Trước mặt một giáo sư bé nhỏ, hơn hai mươi vị tinh anh tương lai của Huyết tộc đồng loạt ngớ ra.
Một ngày?
Không, dù chỉ một giây Nhân tộc ngu xuẩn này cũng không sống nổi nữa!
Trong lúc họ đang ngồi nghiêm chỉnh chờ xem cảnh máu của Nhân tộc ngu xuẩn kia bắn tung tóe trên bục giảng… giáo sư Tây Tây đã bắt đầu giảng bài rồi.
Không, xảy, ra, chuyện, gì, cả!
Vị đại nhân ấy không tức giận, Nhân tộc kia không bị trừng phạt, lớp học rơi vào sự im ắng như trong phần mộ, chỉ có Nhân tộc không biết sống chết kia dùng giọng nói rất đỗi êm tai giảng một đống… ừm, một đống thứ nghe cũng khá thú vị.
Giám đốc Tề là một người vô cùng tận tụy. Lúc nhậm chức CTO của Real, anh được cả ngành công nhận là một tên cuồng công tác, nếu không thì anh cũng không thể sáng tạo ra AI mạnh.
Người ưu tú luôn làm nghề nào yêu nghề đó. Đối với Tề Linh Tây, dù là chủ trì Phòng thực nghiệm R hay giáo sư Lịch sử văn minh Nhân tộc đều chẳng có gì khác biệt, tất cả phải làm đến mức tốt nhất.
Học sinh Thể Viện bị “thu phục” do một nguyên nhân khách quan, đó chính là thực lực siêu mạnh của giáo sư Tây Tây.
Nhân tộc thấp hèn đáng khinh nhưng giáo sư Tây Tây lại ưu nhã mê người; Nhân tộc ngu muội vô tri nhưng giáo sư Tây Tây vừa học rộng hiểu nhiều vừa hài hước dí dỏm; Lịch sử văn minh nghe có vẻ rất nhạt nhẽo buồn chán của Nhân tộc cũng không thể ngăn giáo sư Tây Tây giảng giải sâu sắc, lời lẽ mạch lạc, sinh động mới lạ khiến lòng họ rung động bồi hồi!
Nhân tộc thì sao?
Giáo sư Tây Tây cừ nhất!
Dẫu Huyết tộc là đám chẳng để ai vào mắt nhất trong Tam Thánh tộc cũng không thể chống lại lực sát thương khủng khiếp này.
Sự kiêu căng thường đi cùng với lòng ngưỡng mộ kẻ mạnh.
Trong mắt họ không có ai là vì bản thân họ vốn đã đủ mạnh, mà sự tán thưởng kẻ mạnh dành cho kẻ mạnh lại càng mãnh liệt hơn.
Thoạt đầu, trong lòng học sinh Huyết tộc toàn là: “Đếm ngược ba hai một, máu tươi bắn tóe loe!”
Chẳng mấy chốc đã biến thành: “Hay là cứ để anh ta giảng xong đoạn này rồi hẵng chết?”
Sau đó lại thành: “Hay là cứ để anh ta dạy xong tiết này đã?”
Cuối cùng là: “Ơ, sau đó thì sao, kết quả của Tam Quốc hỗn chiến là gì?!!”
Bắt đầu giảng từ “Tam Quốc diễn nghĩa” thực sự không phải do Tề Linh Tây cố ý, sự thật là Chủ thần Nhất đã hấp thu vô số sách vở tài liệu được biên soạn na ná nhau của nhân loại.
Có thể nói, quyển Lịch sử văn minh Nhân tộc dày cộp chính là một nồi lẩu thập cẩm được xào nấu từ vô số tác phẩm nổi tiếng thế giới.
Có lịch sử chân chính, cũng có hư cấu, thậm chí còn có không ít tiểu thuyết rõ ràng là loại tạp nham không chính thống.
Một nồi lẩu thập cẩm to như thế mà có thể tổng hợp thành dòng lịch sử lô-gíc rõ ràng dài đến năm – sáu nghìn năm, cũng chỉ có siêu AI làm được. Nếu là AI thiểu năng như Tiểu Nhất chỉ có thể cho ra lò “tác phẩm của bệnh tâm thần” làm mọi người cười rụng cả răng.
Tề Linh Tây có năng lực tổng kết siêu phàm, hơn nữa anh còn có kho ký ức của Tiểu Nhất, muốn giảng không hay cũng khó.
Ai bảo làm kỹ thuật thì không biết kể chuyện? Đó là những người chưa dẫn đội thôi. Người làm đến chức C-gì-đó-O[1] đều là cao thủ giỏi nắm bắt lòng người
Chú Thích [1]Ừm, nắm bắt lòng người và yêu đương không phải cùng một việc.
Mới đầu Kỳ Dực chỉ thấy khinh thường.
Hắn cũng chẳng buồn nhìn tên Nhân tộc thấp kém kia thêm một cái nào nữa, nếu không vì vinh dự của Học viện thì hắn sẽ không bao giờ bước chân vào lớp học cực độ buồn chán này.
Thằng đần bên Thể Viện còn tỏ tình với cậu ta?
Ngu xuẩn!
Việc duy nhất đại thiếu gia Huyết tộc mang tâm trạng phức tạp không ngờ tới là bị Tề Linh Tây gọi thẳng tên.
Còn việc ở lại sau giờ học…
Hắn muốn xem thử Nhân tộc vô sỉ này còn định bày trò quỷ gì nữa!
Kỳ Dực ngồi ở cuối lớp, chỉ có mình hắn ngồi sau chiếc bàn dài đủ cho ba người, mấy đứa Jeremy cũng duy trì khoảng cách vừa đủ với hắn để tỏ lòng tôn kính.
Kỳ Dực chưa bao giờ coi thường việc học. Hắn tham dự tất cả các lớp do trường học sắp xếp mặc dù có rất nhiều lớp hắn đã học xong từ hồi nhỏ xíu, thậm chí trình độ của hắn còn cao hơn cả các giáo sư.
Bản thân hắn ở lại Học viện Quang Huy không phải vì cái gọi là thành tích mà phần nhiều là để thu phục lòng người. Muốn trở thành một lãnh tụ hợp cách thì buộc phải xây dựng sức ảnh hưởng của riêng mình. Chỉ có tinh anh mới có thể vào Học viện Quang Huy, trong đó có cả những phụ tá đắc lực của hắn trong tương lai.
Sói lạc đàn không bao giờ có thể thống trị thế giới.
Lãnh tụ mỗi đời của Tam Thánh tộc đều bước ra từ nơi này, sau đó nổi danh toàn Lục địa Quang Huy.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Kỳ Dực mang đầy khinh thường đã bị Nhân tộc trên bục giảng hấp dẫn.
Tiết lịch sử này vô cùng thú vị. Kiến thức phong phú, ngụ ý sâu xa, khó hơn nữa là dùng lời nói khéo léo phân tích rành rẽ cục diện đương thời, rất nhiều vấn đề nhập nhằng nan giải ẩn giấu trong đó khiến người nghe giật mình sợ hãi.
Nhân tộc… vô tình hay cố ý giảng những thứ này?Đoạn lịch sử này của Nhân tộc cực kì giống với thế vạc ba chân hiện tại của Tam Thánh tộc, điểm khác nhau là Tam Thánh tộc vẫn duy trì sự hòa bình ngoài mặt, chưa hoàn toàn phát động chiến tranh.
Nhưng, chiến tranh còn xa nữa sao?
Chỉ còn thiếu một mồi lửa thôi.
Bất tri bất giác thái độ của Kỳ Dực đã thay đổi. Lúc trước hắn lười biếng dựa người vào lưng ghế, tuy hai chân dài không vô lễ gác lên bàn học nhưng cằm hất lên, lông mi cụp xuống, khóe miệng trĩu nặng, không lúc nào không lộ vẻ kiêu căng và chế nhạo.
Theo lời giảng êm ái nhưng cuốn hút kỳ lạ của Tề Linh Tây, lưng Kỳ Dực dần thẳng lên, ánh mắt sâu thẳm, ngón tay dài như ngọc gõ nhẹ gỗ Hắc Kim[2] đắt đỏ, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa chăm chú.
Chú Thích [2]“Được rồi,” Giáo sư Nhân tộc dùng một câu đánh thức cả một phòng thiếu gia đang say sưa nghe giảng. “Buổi học hôm nay đến đây thôi, thứ tư gặp lại.”
Công việc này của Tề Tây Tây đúng là không tệ. Một tuần dạy ba tiết, thời gian còn lại hoàn toàn tự do, ngoại trừ việc bị xem thường và đầu óc đần độn dễ bị lừa gạt thì không có khuyết điểm nào khác.
Thoải mái hơn việc chủ trì Phòng thực nghiệm R nhiều.
À, công việc của anh không phải dạy học mà là khiến người bị anh làm mất lòng nặng nề yêu anh.
Đầu Tề Linh Tây lại bắt đầu đau nhức.
Tiểu Nhất run bần bật: “Chủ nhân, giờ chúng ta phải làm thế nào? Anh ta thật sự là Chủ thần tiên sinh đó. Người từng nói không thích anh ta ba lần, sỉ nhục anh ta bốn lần, còn có một lần suýt nữa đá anh ta ngay chỗ…”
Tề Linh Tây: “Ngừng.”
Tiểu Nhất: “Ò…”
Nào cần Tiểu Nhất nhắc nhở, Tề Linh Tây vẫn nhớ rõ mồn một.
Khuyết điểm của trí nhớ tốt chính là đây, anh nhớ rõ mỗi một câu mình từng nói ra, cũng nhớ rõ vị đại thiếu gia kia từng thẹn quá hóa giận mà nổi sát khí với anh.
Thằng nhãi kia giỏi lắm, tùy tâm đã nói đâu rồi.Kết quả của tùy tâm chính là tán tỉnh không thành còn bị giết ngược?Tề Linh Tây muốn xách Tề Dịch ra đập cho một trận.
Được rồi, Tề Dịch đang ở ngay trước mắt anh, nhưng chẳng những không đánh được mà còn phải nghĩ cách dỗ dành.
Cái việc dỗ người này…
Giám đốc Tề tiến lên đương đầu với khó khăn.
“Kỳ Dực.” Tề Linh Tây đã thu dọn xong sách vở, anh đứng trên bục giảng nhìn đại thiếu gia ở cuối lớp rồi nói tiếp. “Em ở lại.”
Các thiếu gia tiểu thư Huyết tộc vừa hoàn hồn từ “Tam Quốc diễn nghĩa” huyền diệu tinh thâm: “!!!”
Giáo sư Tây Tây, à không, Nhân tộc Tây Tây, anh có thể giảng hết kỳ này rồi hãy chết không!
Đừng khơi dậy hứng thú của người ta rồi biến mất chứ.
Các thiếu gia tiểu thư lòng tràn ngập suy nghĩ “hãy sống lâu hơn đi mà” lũ lượt quăng ánh mắt giận người không biết đấu tranh[3] về phía Tề Linh Tây.
Chú Thích [3]Tề Linh Tây tiếp nhận mọi ánh mắt nhưng vẫn không thay đổi: “Các bạn học khác có thể tan học trước.”
Các thiếu gia tiểu thư: “……………………………”
Thôi xong, thứ tư không thể gặp lại nữa rồi.
Giáo sư Tây Tây… à không, Nhân tộc Tây Tây, anh đi đường bình an.
Không ai dám lên tiếng. Huyết tộc có chế độ đẳng cấp nghiêm ngặt, Kỳ Dực có quyền phát biểu tuyệt đối. Học sinh Huyết tộc cũng tiếc vị giáo sư Nhân tộc thú vị này, nhưng họ sẽ không bao giờ đối đầu với lãnh tụ tương lai.
Điều này không hề liên quan gì đến sợ hãi, nó là quy củ. Trong cơ thể họ chảy dòng máu của Thần Sáng Thế, mà sự cao quý tồn tại cùng với chế độ đẳng cấp.
Đám Jeremy nhìn sang Kỳ Dực, ý muốn nói là: đừng vấy bẩn tay Ngài.
Kỳ Dực xua xua tay.
Không cần hắn nói thêm gì, đám Jeremy đã ra ngoài cùng những học sinh khác.
Trong phòng học to nhường này chỉ còn lại Kỳ Dực và Tề Linh Tây.
Phong cách kiến trúc của Huyết tộc sắc sảo lạnh lẽo, phòng học này thừa hoa lệ nhưng thiếu hơi người. Đèn chùm thủy tinh khổng lồ treo trên trần mang sắc đỏ tươi, dưới sự phản chiếu của cửa sổ màu xám không lọt sáng, trông nó giống như một dòng thác máu đang ào ào trút xuống.
Bàn ghế đều là gỗ Hắc Kim đắt đỏ được chạm trổ họa tiết hoa hồng phức tạp, trên tường treo tranh vẽ bí ẩn trừu tượng, vì toàn bộ học sinh đã ra ngoài nên trong phòng càng lộ vẻ tĩnh mịch.
Tề Linh Tây đứng trên bục giảng, Kỳ Dực ngồi ở cuối lớp. Rõ ràng là giáo viên phải áp đảo học sinh nhưng khí thế của hai người lại ngang ngửa. Kỳ Dực chỉ chăm chú nhìn thẳng vào anh, không khí xung quanh lạnh cóng như bị đóng băng.
Đừng nói là Nhân tộc, dù đối phương là một Huyết tộc thì sợ là cũng đứng không vững.
Tiểu Nhất run giọng: “Chủ nhân chủ nhân, nguy nguy nguy…”
Không đợi nó dứt lời, Tề Linh Tây đã đặt sách xuống. Anh bình tĩnh đi xuống bục giảng, dùng vẻ mặt ôn hòa đi về phía thiếu niên Huyết tộc cực độ nguy hiểm kia.
Nguy hiểm? Sợ hãi?
Đứng không vững?
Chẳng hề liên quan đến Tề Linh Tây.
Sau khi biết đây là Tề Dịch, Tề Linh Tây bình thản hơn nhiều.
Bởi anh biết, dù Tề Dịch đã quên mất anh thì hắn cũng không bao giờ làm hại anh.
Đây là mã nguồn sơ khai được viết vào nơi sâu nhất trong linh hồn hắn.
Nhìn anh từng bước tới gần, trong lòng Kỳ Dực bỗng dâng lên cảm giác nôn nóng khó hiểu.
Nhân tộc này thật sự quá rực rỡ. Cậu ta vốn gầy đến mức chẳng đáng liếc nhìn, nhưng có lẽ cậu ta sống rất tốt ở Thể Viện nên bây giờ trạng thái cả người cậu ta đã thay đổi hoàn toàn.
Làn da này, dẫu là Huyết tộc cũng chưa chắc có được; ngũ quan này, xinh đẹp như Linh tộc cũng chưa chắc có thể vượt qua; chỉ riêng chiều cao, ừm… không ổn.
Nhưng cũng chính khuyết điểm trí mạng này đã hình thành nên sự tương phản cực lớn với thần thái bình tĩnh khoan thai, khiến người ta không kìm được lòng muốn làm cậu ta phát khóc…
Đệt.
Kỳ Dực cứng nhắc rời mắt.
Hắn sẽ không bị một Nhân tộc quyến rũ, hơn nữa còn là một Nhân tộc phóng đãng, thấp hèn vô sỉ như thế này!
Tề Linh Tây cân nhắc một lúc rồi mở miệng: “Nội dung bài giảng, em nghe có hiểu không?”
Kỳ Dực: “……”
Tề Linh Tây cố gắng tỏ vẻ ôn hòa: “Có chỗ không hiểu thì có thể hỏi tôi.”
Kỳ Dực: “……”
Giám đốc Tề thật sự rất cố gắng: “Đừng xấu hổ, không hiểu…”
Lời còn chưa dứt, cái cổ trắng nõn như đậu hũ non của giáo sư Tây Tây đã bị những ngón tay thon dài siết chặt.
“Ư…” Tề Linh Tây nhíu mày.
Tay Kỳ Dực buông lỏng ra nhưng vẻ mặt vẫn đầy sát khí: “Cậu thật sự cho rằng ta sẽ không giết cậu?”
Tề Linh Tây: “…………………”
Giám đốc Tề không biết làm sao nên đành phải xin AI thiểu năng giúp đỡ: 【Sao hắn lại giận, thái độ và giọng điệu của ta còn chưa đủ tốt sao? 】
AI thiểu năng Nhất bé cưng:【Có khi là… anh ta cảm thấy Người đang sỉ nhục trí thông minh của anh ta chăng?】
Tề Linh Tây: “.”
Tiểu Nhất:【Chủ nhân… à thì, giờ đang có một tin tốt và một tin xấu.】
Não Tề Linh Tây đã đủ đau rồi, cũng không sợ đau thêm nữa:【Nói.】
Tiểu Nhất chủ động chọn nói tin tốt trước:【Tin tốt là do xác định được Chủ thần tiên sinh nên Tiểu Nhất đã lên một cấp, mở kỹ năng mới.】
【Kỹ năng mới?】
【Có thể kiểm tra độ hảo cảm Chủ thần tiên sinh dành cho Người.】
【Tốt lắm, còn tin xấu thì sao?】
【Tin xấu là, trước mắt độ hảo cảm Chủ thần tiên sinh dành cho người là ba mươi ba.】
Tề Linh Tây ngẩn người một thoáng:【Ba mươi ba? Không thấp lắm.】
Tiểu Nhất bật khóc:【Là âm ba mươi ba ạ.】
Tề Linh Tây: “.”
- End chapter 16-