Beta: Cánh Cụt

Úc Tùng Niên đang ngủ say trong chăn, còn chưa biết mình đã nhận được một khoản mới trong lúc vô tình.

Thẩm Thứ ở ngoài phòng, nhìn rượu mà thấy đau lòng, chai đó không những lâu năm mà còn là bản giới hạn.

Vừa hay trước đó Lâm Chí Quân từng gửi cho anh trang web bán rượu này, trị giá 39 vạn 8, gần 40 vạn tệ.

Một người dám tặng, một người dám nhận. Với việc để ông nội đáp lễ tám vạn tám, Thẩm Thứ vẫn ngại quá ít.

Nhưng nếu muốn nhiều hơn thì anh sợ ông nội không vui, cũng sợ Úc Tùng Niên không dám nhận.

Đúng thật là Úc Tùng Niên không dám nhận, hắn ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, tóc trên đầu rối tung, ôm gối của Thẩm Thứ mà ngẩn người trên giường.

Thẩm Thứ đẩy cửa vào, nhìn vẻ ngoài chưa tỉnh ngủ của hắn thì cảm thấy thú vị.

Anh bảo Úc Tùng Niên mở Ưechat để đồng ý lời mời kết bạn mới.

Úc Tùng Niên vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, mơ màng nghe lời Thẩm Thứ thêm Wechat, chốc lát sau, giao dịch chuyển tiền của đối phương làm hắn tỉnh táo tức thì.

Úc Tùng Niên cầm điện thoại: “Thẩm Thứ à, sao ông nội của anh lại chuyển tiền cho em?”

Thẩm Thứ đang định giải thích thì đã nghe thấy Úc Tùng Niên mê mang tự hỏi: “Ông đang muốn cho em nhận tám vạn tám này rồi rời xa cháu trai của mình hả?”

Nếu Thẩm Đạo Xương nghe được lời này của Úc Tùng Niên thì không chừng còn khen hắn thức thời, nhưng đồng thời cũng không hài lòng với suy nghĩ của hắn.

Chẳng lẽ ở trong lòng Úc Tùng Niên, cháu trai của ông chỉ đáng giá tám vạn tám thôi à?

Thẩm Thứ thì đang nghĩ rằng, đúng là thức đêm sẽ khiến cho người ta trở nên ngốc nghếch. Chờ đến khi anh lấy lại tinh thần, anh đã đưa tay ra xoa đầu của Úc Tùng Niên.

Chất tóc của Úc Tùng Niên mềm mại, ngủ một giấc dậy xong sẽ dễ bị rối tung lên. Thẩm Thứ nhận ra rằng đây là lần đầu tiên mình sờ đầu Úc Tùng Niên, không nhịn được mà xoa nhiều thêm vài cái: “Xem mấy bộ phim truyền hình vô bổ đó ít thôi.”

Cho dù anh không biết nhiều về trào lưu, nhưng trong văn phòng cũng có thư ký thích xem mấy bộ phim dài tập lúc 8 giờ.

Anh từng nghe về câu hãy rời xa con tôi với 500 vạn, nhưng nếu lời kịch là hãy rời khỏi cháu trai tôi với 8 vạn 8… keo kiệt tới cái trình độ đó thì có là biên kịch cũng ngại viết ra.

Úc Tùng Niên bấm một cái, trả 8 vạn 8 lại.

Thậm chí Thẩm Thứ còn chưa kịp ngăn cản, anh nhìn Úc Tùng Niên, trong lúc không biết nên nói gì thì hắn đã nói trước: “Không cần đưa em tiền đâu, chai rượu kia đã được mua từ trước rồi, mấy thứ như lá trà hay nghiên mực cũng không đắt.”

Sao có thể không đắt chứ, anh đã biết giá rượu từ trước, Thẩm Thứ lại liếc nhìn lá trà và nghiên mực được mang tới.

Không hổ là hai thứ dễ nâng giá nhất, thêm cả chỗ rượu được đưa tới hôm nay, giá của ba món quà này cũng phải lên tới trăm vạn.

Thẩm Thứ khoanh tay, bình tĩnh mà đánh giá Úc Tùng Niên.

Úc Tùng Niên sờ mũi, hình như hơi chột dạ, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao thế?”

Thẩm Thứ nói: “Tiền mà em vừa trả lại là lễ gặp mặt ông nội cho em đó.”

Lúc này Úc Tùng Niên mới hiểu ra, đây là bao lì xì được chuẩn bị cho con dâu tới nhà.

“Vậy là ông nội rất vừa lòng với em à?” Úc Tùng Niên mỉm cười nói.

Thẩm Thứ nghĩ đến việc Úc Tùng Niên còn đang ở trong căn nhà nhỏ gần trường học, mấy món quà này không biết tiêu tốn bao nhiêu tiền của hắn.

Tài sản vẫn chưa được kế thừa, cho dù hắn có khoản tiết kiệm nhất định nào thì chắc là cũng không nhiều lắm.

Hứa Bỉnh Chương nhìn thế nào cũng không giống người hào phóng, huống chi như những gì anh điều tra được, lúc Úc Tùng Niên ở nước ngoài từng phải làm việc kiếm tiền.

Thấy Thẩm Thứ rơi vào trầm tư, Úc Tùng Niên an ủi nói: “Ông nội không hài lòng với em cũng là chuyện bình thường, không sao.”

“Không phải.” Thẩm Thứ đáp, do dự một chút, anh vẫn nói: “Em không cần phải làm khó bản thân đâu.”

“Cho dù không tặng quà đắt tiền thì chúng ta cũng sẽ kết hôn.” Thẩm Thứ nghiêm túc nói.

Thẩm Thứ vừa dứt lời thì cảm giác tay mình ấm lên. Anh bị kéo tới bên giường, vòng eo được ôm lấy ngay sau đó.

Mang ý làm nũng, Úc Tùng Niên dựa đầu lên bụng anh, nhẹ nhàng cọ cọ: “Thật ra em còn mang cả quà cho anh nữa, làm mất mấy ngày cơ.”

Lúc Úc Tùng Niên dựa lại gần, cả người Thẩm Thứ đã trở nên cứng đờ, đến nỗi lời đối phương nói mà anh cũng nghe chậm nửa nhịp.

“Là gì vậy?” Thẩm Thứ nói xong thì thấy trong tay được nhét vào một món đồ.

Chỉ dựa vào xúc cảm thôi, Thẩm Thứ đã nhận ra đây hẳn là tác phẩm của Úc Tùng Niên.

Nhưng lúc thật sự đặt ra trước mặt mà nhìn, anh vẫn ngẩn ngơ.

Vì trong tay anh là một pho tượng nhỏ, đầu tóc được làm tỉ mỉ, từ thần sắc trên mặt đến hình dáng cơ bắp, tới cả đường vân của khóe môi cũng được khắc hoạ một cách rõ ràng.

Đây là phiên bản chỉ lớn bằng bàn tay của anh, là một anh với ý cười nhàn nhạt, trong ngực còn đang ôm một bó hồng.

Úc Tùng Niên ngửa đầu nhìn anh từ dưới lên: “Lần trước ở quán cà phê em có nói sẽ tặng anh món tốt hơn, chỉ cần anh nhìn em nhiều hơn.”

Thẩm Thứ chạm vào pho tượng, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, trái tim loạn nhịp, anh có chút muốn hôn Úc Tùng Niên.

Thật ra bọn họ cũng từng hôn rồi, ngay ngày hôm qua, tư thế cũng không khác với bây giờ là bao, mà dường như nhân vật đã chuyển đổi.

Cho nên anh của hiện tại, có xúc động một chút cũng được nhỉ.

Khi lý trí lung lay chực chờ sụp đổ, vậy mà anh thấy Úc Tùng Nhiên nhắm mắt, để người ta tới và hôn lấy hắn, có ai chịu được sự hấp dẫn đó chứ.

Như bị ma xui quỷ khiến, anh chậm rãi cúi đầu, nhưng bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Thiếu gia à, ông chủ gọi hai người xuống nhà ăn cơm trưa.”

Thẩm Thứ đột nhiên đẩy Úc Tùng Niên ra, nắm chặt pho tượng trong tay, anh xoay người đi tới trước bàn làm việc, giả vờ muốn cất đồ vào ngăn kéo.

Khi ngăn kéo được khép lại, lý trí đã mất kiểm soát của anh cũng quay về. Hoá ra lúc đứng trước mặt người mình thích, ngoại trừ vô tận khắc chế, còn có dục vọng muốn đụng chạm da thịt. Mà loại ham muốn chỉ nhiều chứ không ít này, theo sự đau khổ đè nén sẽ tăng lên gấp bội.

Thẩm Thứ nghe thấy tiếng nặng nề thở hắt của Úc Tùng Niên ở phía sau. Anh quay đầu định hỏi đối phương rằng có chuyện gì, lại thấy đây là lần đầu Úc Tùng Niên nở nụ cười miễn cưỡng đến thế, nói với anh: “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Dứt lời hắn chủ động đứng lên, đi ra ngoài như thể đang rất đói.

Thẩm Thứ không nghĩ ra, anh đoán Úc Tùng Niên đang đói thật vì buổi sáng cũng chưa ăn gì.

Anh mở ngăn kéo lần nữa, lấy pho tượng nhỏ ra, nhìn như nào cũng thấy thích.

Món quà mà người thương của anh tự tay làm thì sao lại không thích cho được.

Chỉ cần chút tâm ý này, đã khiến anh cảm thấy vui vẻ.

Vì sợ bị bẩn nên anh cẩn thận bọc pho tượng bằng khăn tay, nhét vào túi áo trong của bộ tây trang mới giặt, cài chặt cúc để đảm bảo nó không bị rơi ra rồi mới yên tâm.

Bầu không khí lúc ăn cơm trưa cũng không tệ như anh tưởng tượng, việc này cũng do Úc Tùng Niên vốn là người có thể khiến người khác vui vẻ một cách dễ dàng. Chỉ cần hắn muốn.

Tạm thời Thẩm Thứ còn chưa nghĩ ra những ai có thể ghét Úc Tùng Niên. Quả nhiên, thái độ của ông nội sau khi ăn cơm xong cũng tốt hơn nhiều.

Ăn xong thậm chí còn rủ Úc Tùng Niên chơi cờ tướng cùng. Phải biết rằng sau khi Thẩm Đạo Xương lớn tuổi, những hứng thú đối với sở thích thời trẻ đã dần phai nhạt bởi lý do về sức khoẻ.

Trước mắt cũng chỉ còn cờ tướng là trước sau như một.

Nhắc đến cờ tướng, Thẩm Đạo Xương còn nói: “Tiểu Thứ không giỏi chơi cờ.”

Úc Tùng Niên để Thẩm Đạo Xương đi trước, hỏi: “Thế Tiểu Thứ giỏi gì vậy ông?”

“Nó giỏi cưỡi ngựa, nó có một con ngựa trắng, được đặt tên là Lộc Lộc. Đấy còn là một con ngựa đực đấy, cái tên này chẳng oai phong gì cả.” Thẩm Đạo Xương cũng không nhún nhường chút nào, trực tiếp xuất binh, muốn thảm sát cả cái bàn cờ, hung hăng áp chế nhuệ khí của Úc Tùng Niên, nhân tiện quan sát tính cách của người này.

Nhưng mà nửa giờ sau, người thật sự để lộ bản tính lại chính là ông.

Ông dựng râu trừng mắt, nhìn Úc Tùng Niên đang trong thế nguy cấp, nhẹ giọng nói: “Chiếu tướng.”

Thẩm Đạo Xương: “Chờ đã, từ từ, hình như vừa nãy ông hạ cờ nhầm chỗ.”

Thẩm Thứ đang chờ ở bên cạnh ông nội: “……”

Úc Tùng Niên buồn cười nói: “Ông nội, vậy mà ông muốn đi lại.”

“Ai bảo là đi lại chứ, chẳng qua vừa nãy ông đặt sai chỗ mà thôi!” Thẩm Đạo Xương lớn tiếng nói.

Úc Tùng Niên thở dài: “Cũng được ạ, con có thể để ông đi lại, nhưng ông phải đáp ứng một điều kiện của con.”

Thẩm Đạo Xương là người làm ăn, sợ nhất người khác chưa nói rõ ràng với ông mà đã bàn điều kiện: “Cậu nói thử xem điều kiện là gì rồi ông mới suy xét.”*

Úc Tùng Niên duỗi tay chỉ Thẩm Thứ: “Con muốn cháu trai của ông đứng bên cạnh con, để bọn con ở bên nhau, có được không ạ?”
Chú thích

*Đoạn này để xưng hô của ông nội với UTN là ông – cậu là vì ông với UTN chưa thân đến mức có thể gọi là ông – con như với TT nha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play