*
Vô tích cảnh - 无锡景:
bài thứ 17 trong album "Viêm hoàng phong tình" ( Chinese Sights and Sounds) - album nhạc hòa tấu gồm 24 bài theo phong cách nhạc dân gian Trung Hoa do Bào Nguyên Khải sáng tác, Lưu Hằng Nhạc và Tiếu Gia Gia giám chế. Tác phẩm được Dàn nhạc giao hưởng Thiên Tân biểu diễn lần đầu tiên ở Nhà hát Thiên Tân.*
Bào Nguyên Khải - 鲍元恺 (1944):
nhà soạn nhạc và nhà giáo dục âm nhạc người Trung Quốc, hiện là Giáo sư Xuất sắc và Giám đốc Viện Nghiên cứu Nghệ thuật của Đại học Hạ Môn.—------------------------------------------
Ngày hôm sau, trước khi Hạ Ngọc Lâu và Ôn Nguyệt An về nhà, Hạ Thận Bình cho bọn họ một cục chặn giấy sứ thanh hoa nền trắng, chính là cái tối hôm qua ông làm. Tàu hoả có chuyến buổi chiều, Hạ Thận Bình không thể đi tiễn bọn trẻ, đành nhờ cậy lão câm đặt hai đứa ngồi vào xe ba bánh, lần này phủ cỏ khô lên trên, chở ra ga tàu.
Lão câm không có con cái, vô cùng thích hai đứa nhỏ, đối xử như con cháu của chính mình, lúc gần đi còn cho mỗi đứa một cái bánh bột mì lăn đường trắng, để bọn trẻ cầm ăn dọc đường.
Bộ dáng Hạ Ngọc Lâu vẫn mang chút tâm sự nặng nề, hắn nhìn ra cửa sổ tàu, cánh tay luôn ôm chặt Ôn Nguyệt An, sợ tàu thay đổi tốc độ cậu bị xóc nảy té ngã. Ôn Nguyệt An dựa vào người Hạ Ngọc Lâu, tay vẫn luôn ôm cái cốc Hạ Ngọc Lâu cho cậu, cúi đầu nhìn ngắm.
Bọn họ về nhà được mấy tháng, rốt cuộc vào một ngày mưa tuyết lạnh lẽo ướt át, Hạ Ngọc Lâu nhận được thư của Hạ Thận Bình: Cuối năm nay ông được về nhà.
Ông được giám định đã cải tạo thành công, có thể trở về tiếp tục công tác ở Học viện âm nhạc.
Nhưng lời lẽ viết trong thư cũng không có bao nhiêu phần vui mừng.
Trong thư còn nhắc đến một sự kiện: sau khi Hạ Ngọc Lâu và Ôn Nguyệt An đi được một tháng, buồng nồi hơi trong xưởng xảy ra một vụ nổ lớn. Lúc ấy là thời điểm công nhân vào ca sáng, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy bên buồng nồi hơi nổ mấy tiếng vang lớn, đến khi đám người chạy tới xem xét, gạch phòng đã vỡ nát sập xuống một nửa, nóc buồng bốc khói đen nồng nặc.
Buồng nồi hơi bị khóa trái bên trong, người bên ngoài không vào được.
Lãnh đạo công xưởng triệu tập mọi người đến mở họp khẩn cấp, đếm lại nhân số, phát hiện ra thiếu hai người.
Lập tức có người nhận ra không thấy Nhị Hầu, một người khác là ai thì không ai biết, Hạ Thận Bình nói: "Có lẽ là ông lão trông buồng nồi hơi."
Lúc này mới có người phụ họa, hình như đúng là ông ta.
Lãnh đạo gấp gáp hô to: "Mặc kệ là thiếu ai, mau đi vào xem có xảy ra tai nạn chết người không."
Sự cố này không giống tự sát, Giang Hạc Lai chết thì chỉ là việc của mỗi ông ta, mà sự cố buồng nồi hơi nếu gây ra tai nạn chết người thì lãnh đạo sẽ là người gánh trách nhiệm. Hơn nữa năm này còn cách cái năm Bính Ngọ điên cuồng kia một khoảng thời gian nữa, không thể giải thích lên trên bằng lý do "Chết không rõ nguyên nhân" được.
Hai công nhân gan dạ được cử đi mở cửa, mới phát hiện buồng nồi hơi khóa trái cửa từ bên trong, không thể mở từ bên ngoài. Cuối cùng lãnh đạo phải sai người dỡ khung cửa sổ đã vỡ vụn xuống, leo cửa sổ vào trong mới biết được sự tình. Mấy người chui vào đã làm việc cả buổi, đột nhiên ngửi thấy mùi thịt nướng xèo xèo khá thơm, liền cảm thấy hơi đói, nhưng soi đèn pin vào thì suýt nữa đã nôn hết đồ trong dạ dày ra ngoài.
Anh ta thò đầu ra khỏi cửa sổ, lãnh đạo hỏi: "Có ai chết không?"
"...... Cháy khét cả rồi."
Lãnh đạo lại hỏi: "Chết mấy người?"
Người nọ lại thò đầu vào, một lát sau bò cả người ra trả lời: "Thấy hai cái đầu, nhìn không ra là ai với ai nữa."
Lãnh đạo công xưởng để lại vài người xử lý buồng nồi hơi, sau đó cảnh cáo đám công nhân một vòng, sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, không ai được phép bịa đặt linh tinh, nếu bị đăng báo sẽ đuổi việc toàn bộ.
Đêm hôm đó Hạ Thận Bình đi ngủ nhận ra gối đầu mình hơi cộm, ông kiểm tra thì thấy bên dưới không chỉ có nhạc phổ của mình, còn có thêm một ít tiền, một huy hiệu sao năm cánh và một tờ giấy viết thư.
(*
Huy hiệu sao năm cánh này mạnh dạn đoán là quân huy của Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc)
Trên tờ giấy là một cái tên và địa chỉ:
Đoàn Tú Nhi, phòng 16 Ký túc xá xưởng dệt.Mặt bên kia viết:
Xin thầy Hạ làm ơn tự tay giao cho con bé.
Chữ trên mặt giấy có vài phần giống chữ Hạ Thận Bình, nhưng trông cứng nhắc vụng về hơn, giống như người này chỉ vừa mới học viết, nhìn chữ người khác rồi chép theo.
Hạ Thận Bình nắm chặt tờ giấy, nhớ lại một tháng nay lão câm chẳng những hay tới nghe ông giảng bài, còn ở lại sau tiết học khoa tay múa chân nửa ngày chỉ để hỏi ông một chữ này viết như thế nào. Trí nhớ của Hạ Thận Bình rất tốt, cẩn thận hồi tưởng lại, tuy trình tự hơi lộn xộn, nhưng những chữ ông ta hỏi đúng là chữ xuất hiện trên hai mặt tờ giấy này.
Hết thảy tựa như đã được chuẩn bị trước cho sự cố phát nổ ngày hôm nay.
Trước khi Hạ Thận Bình đi, sự cố nổ buồng nồi hơi cũng đã điều tra ra manh mối, nhưng đến tận khi ông rời khỏi nơi đó vẫn chưa thể suy nghĩ ra vì sao ông lão câm lại muốn khoá trái chính mình và Nhị Hầu trong buồng nồi hơi, vì sao bọn họ đều bị nổ chết, nhưng ông cũng mơ hồ cảm thấy, vụ nổ này ít nhiều có liên quan đến chuyện Vương Bân bị đuổi đi.
Mà Hạ Ngọc Lâu và Ôn Nguyệt An xem xong lá thư kia đã gần như nhìn thấy được toàn cảnh sự việc.
Hạ Ngọc Lâu cầm lá thư, chui xuống gầm giường Ôn Nguyệt An nằm đến tận khuya vẫn không đi ra.
Nửa đêm, Ôn Nguyệt An ở trên giường gọi: "Sư ca."
Hạ Ngọc Lâu nói: "Em không nên ngăn cản anh."
Qua một lúc lâu, Ôn Nguyệt An mới thấp giọng trả lời: "Nhưng mà thầy Hạ......"
Hạ Ngọc Lâu ngắt lời: "Nếu ba ở đó cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ."
Ôn Nguyệt An không nói gì nữa.
Hạ Ngọc Lâu từ dưới giường bò ra, đưa lưng về phía Ôn Nguyệt An: "Ôn Nguyệt An, em không giống người nhà họ Hạ bọn anh."
Hắn nói xong thì bỏ đi.
Ôn Nguyệt An ở trong bóng đêm lẩm bẩm: "Sư ca, em...... họ Ôn mà."
Mấy ngày sau đó hai người vẫn không nói chuyện với nhau.
Qua tiếp vài ngày, Hạ Ngọc Lâu nhìn thấy Ôn Nguyệt An đang yên lặng ngồi trong góc phòng xem một quyển sách hắn đưa cho cậu, sau khi đọc xong lại không biết làm sao trả lại lên kệ sách trên cao, vất vả phí sức đến nỗi suýt thì ngã từ trên xe lăn xuống đất.
Hạ Ngọc Lâu liền đi qua muốn giúp cậu đặt sách vào chỗ cũ.
Ôn Nguyệt An giữ chặt sách, không nhìn Hạ Ngọc Lâu, cũng không nói lời nào.
Hạ Ngọc Lâu nói: "Nguyệt An, đưa sách cho anh."
Ôn Nguyệt An vẫn nắm chặt sách không chịu buông tay, hốc mắt chậm rãi đỏ lên.
Hạ Ngọc Lâu dịu giọng thêm một chút: "Đưa sách đây, anh giúp em cất."
Ôn Nguyệt An đỏ mắt trừng Hạ Ngọc Lâu, trong hốc mắt cậu đã ngập nước, nhưng vẫn không chảy ra một giọt.
Hạ Ngọc Lâu căn bản chưa từng nhìn thấy Ôn Nguyệt An như vậy, từ nhỏ cậu đã không có quá nhiều phản ứng như những đứa trẻ khác, muốn cho cậu nói nhiều thêm hai câu, chọc cậu cười lên cũng phải mất cả nửa ngày, thế mà bây giờ cậu lại khóc.
Trong lồng ngực thiếu niên đột nhiên có một cảm xúc mới lạ, nhưng không nói được là cảm giác gì, một mặt muốn nhanh chóng lau nước mắt làm đứa bé này cười lên, vĩnh viễn không khóc nữa; nhưng mặt khác lại có một tia ý niệm xấu xa: muốn cậu thật sự khóc, muốn từ nay về sau thường xuyên trêu chọc cho cậu rơi nước mắt.
Hạ Ngọc Lâu lập tức ngăn chặn ý nghĩ đáng sợ kia.
Hắn tiến đến gần Ôn Nguyệt An, cười nói: "Cho sư ca của em một cơ hội cống hiến sức lực được không?"
Nụ cười này làm nước mắt Ôn Nguyệt An thật sự rơi xuống.
Hạ Ngọc Lâu nhanh chóng rút khăn tay lau nước mắt cho cậu, không dám làm mạnh tay, ngày mùa đông chảy nước mắt cảm giác không quá dễ chịu, gương mặt phúng phính của Ôn Nguyệt An bị lau đến đỏ bừng như sắp trầy da. Hơn nữa cậu khóc không phát ra tiếng, cũng không kêu đau, Hạ Ngọc Lâu biết mình làm sai rồi, phải thành thật đi xin lỗi.
Ôn Nguyệt An vẫn không nói lời nào, chỉ trừng mắt nhìn Hạ Ngọc Lâu, không ngừng rơi nước mắt.
Hạ Ngọc Lâu suy nghĩ nửa ngày, biến ra một viên kẹo xí muội đưa tới trước mặt Ôn Nguyệt An.
Cậu vẫn chỉ là đứa bé con, nhìn thấy kẹo thì không nhịn được muốn vươn tay ra lấy, vươn một nửa lại thu tay về, nhìn sang chỗ khác, giọng nói mang theo tiếng nức nở mỏng manh: "Em không ăn kẹo nhà anh đâu."
Hạ Ngọc Lâu lột giấy gói kẹo, thẳng tay nhét kẹo vào miệng Ôn Nguyệt An, sau đó thừa dịp cậu còn ngậm đồ trong miệng, giật sách trên tay cậu đặt lại lên giá, sau đó ngồi xổm xuống nhìn vào mắt Ôn Nguyệt An, nghiêm túc nói: "Em là người nhà bọn anh mà."
Ôn Nguyệt An muốn nói, lại bị Hạ Ngọc Lâu cướp lời: "Anh sai rồi, cái gì mà giống với không giống, em chính là người nhà bọn anh. Về sau anh không nói bậy nữa, cũng không cho em nói."
Đôi mắt Ôn Nguyệt An hồng hồng, không đáp lời.
Hạ Ngọc Lâu muốn biến ra một viên kẹo nữa dỗ Ôn Nguyệt An nín khóc, nhưng vốn dĩ mỗi ngày hắn chỉ cho cậu một viên, bây giờ trên người không còn kẹo nữa, liền muốn chạy đi lấy thêm. Nhưng Ôn Nguyệt An cho rằng hắn mất kiên nhẫn muốn bỏ đi, vì thế trước lúc hắn kịp xoay người liền bắt cổ tay hắn lại.
Ôn Nguyệt An nhẹ nhàng kéo cánh tay Hạ Ngọc Lâu, nhỏ giọng nói: "Sư ca đừng đi."
Hạ Ngọc Lâu cong môi, quay đầu nhướn một bên mày: "Hửm?"
Ôn Nguyệt An buông tay, gương mặt tươi cười của Hạ Ngọc Lâu nháy mắt đã ghé sát vào cậu: "Không khóc nữa?"
Ôn Nguyệt An cảm thấy mình bị mắc mưu rồi, không chịu nhìn Hạ Ngọc Lâu.
Hạ Ngọc Lâu cười hỏi: "Tập đàn đi?"
Ôn Nguyệt An không đáp.
Hạ Ngọc Lâu cố ý nói: "Hôm nay anh cùng em tập đánh song tấu bốn tay, có đi không?"
Ôn Nguyệt An bắt đầu thấy lung lạc.
Hạ Ngọc Lâu lại cười tươi hơn nữa: "Hôm nay chúng ta thi tiếp? Nếu em thắng anh gọi em là sư ca, thế nào?"
Ánh mắt Ôn Nguyệt An sáng lên.
Hạ Ngọc Lâu cười xấu xa xoay người đi về phía đàn dương cầm, để lại cho Ôn Nguyệt An một bóng lưng cùng một câu hỏi mang ý dụ dỗ: "Có đi không nào?"
Ôn Nguyệt An lập tức tự đẩy xe lăn theo sau.
truyện xuyên nhanhĐương nhiên, Ôn Nguyệt An vẫn không thắng nổi.
Cậu vẫn phải tiếp tục gọi Hạ Ngọc Lâu là sư ca, một lần gọi hết mấy năm trời.
Rốt cuộc Ôn Nguyệt An cũng từ một đứa bé trai lớn thành một thiếu niên, mà câu thứ nhất Ôn Nguyệt An cẩn thận viết trong hồi ký là ngày Trung thu, Trung thu năm Ất Tỵ sắp tới rồi.
Kỳ nghỉ hè năm ấy, Hạ Ngọc Các dẫn bạn nữ cùng trường trung học về nhà chơi. Cô gái kia tên Thường Lương Ngôn, cũng là con cháu nhà cán bộ nhà nước, cắt tóc ngắn, gương mặt không xinh đẹp bằng Hạ Ngọc Các, nhưng mang theo khí chất hào sảng, nhiệt tình như một đóa hoa hướng dương, nghĩ gì nói nấy, giống với nhân vật nữ hiệp anh khí dám yêu dám hận trong truyện tranh võ hiệp hay viết.
Lúc Thường Lương Ngôn đi vào sân nhà họ Hạ, đúng lúc Hạ Ngọc Lâu đang ở nhà tập đàn, khi đó trình độ của hắn đã cực kỳ tốt, nhiều khi còn tự mình sáng tác nhạc, hơn nữa hắn luôn căn cứ vào sở trường kỹ xảo của mình để viết ra những bản nhạc chỉ có bản thân đánh được. Thường Lương Ngôn nghe thấy tiếng đàn không giống với tiếng đàn mình hay được nghe, tò mò đi theo Hạ Ngọc Các vào nhà.
Người trong nhà thường xuyên đánh đàn, Hạ Ngọc Các không phân biệt được là ai, đi đến gần cửa phòng nhìn thấy bóng dáng Hạ Ngọc Lâu mới giới thiệu: "Em trai tớ, Hạ Ngọc Lâu." Cô mở tủ giày ra, "Chờ tớ một chút, tớ lấy dép cho cậu thay."
Thường Lương Ngôn nhìn bóng lưng Hạ Ngọc Lâu, mạnh dạn lên tiếng: "Này."
Hạ Ngọc Lâu đàn xong bản nhạc, xoay người lại.
Thường Lương Ngôn đang tháo giày, một đôi chân trắng nõn đạp lên sàn nhà. Ánh mặt trời ngoài cửa chiếu vào cô nàng, làm Hạ Ngọc Lâu không nhìn rõ gương mặt, chỉ nhìn thấy cô ta mặc đồng phục học sinh, hình dáng thắt lưng nhỏ nhắn và mái tóc ngắn hơi ánh vàng dưới nắng, còn có giọng nói sang sảng mang theo ý cười: "Chào cậu, Hạ Ngọc Lâu."
Đó là lần đầu tiên Hạ Ngọc Lâu được tiếp xúc với một thiếu nữ đang tuổi dậy thì xa lạ, còn trưởng thành hơn hắn một ít, cũng là lần đầu tiên hắn nghe một thiếu nữ dùng giọng như vậy gọi tên hắn. Hắn im lặng vài giây, không nở nụ cười giống thường ngày, ngược lại dùng giọng nói trầm thấp nghiêm túc chỉ nói ra hai chữ: "Chào chị."
Ôn Nguyệt An ngồi bên cạnh đã nhận ra sự khác thường của Hạ Ngọc Lâu.
Thời khắc đó cậu không thể miêu tả chuẩn xác sự khác thường của Hạ Ngọc Lâu đại biểu cho điều gì, nhưng cậu cảm nhận được, Hạ Ngọc Lâu đối xử với thiếu nữ này không giống những người khác, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy, hắn dường như muốn mình trông giống một thanh niên trưởng thành trong mắt thiếu nữ kia, chứ không đơn thuần chỉ là em trai của bạn học cùng lớp.