07.
Chỉ mới định cư vài ngày, những người ở dưới núi đều đã biết đến Lam Vong Cơ.
Hàm Quang Quân đại danh đỉnh đỉnh vốn dĩ không ai không biết, nhưng ba năm nay y chưa tường lộ diện trong những sự kiện quan trọng, tuy người mặc bạch y, lại chưa từng mang theo mạt ngạch, vì vậy chẳng ai nhận ra danh hào của y, chỉ nói y là một nhân sĩ tu tiên ẩn cư ở trên ngọn núi hoang kia.
Đây cũng không phải việc hiếm lạ gì, không phải hai năm trước cũng có một tiên nhân đệ tử lánh đời rời núi sao? Nghe nói, người kia cũng là một kẻ quang huy tuế nguyệt, giống như vị công tử này vậy.
Thị trấn này cũng không tính là lớn, khách khứa ít khi lui tới, nếu muốn nói sự kiện lớn gì đáng nói ở đây, chỉ có thể nhắc đến việc người dân nơi này chưa từng bị Ôn gia bắt đi.
Chẳng qua là khi đó Ôn gia thường bắt người dân ở khắp nơi đi, cũng không thể tính là điều gì bất ngờ.
Mọi chuyện tựa như đều không đáng để tâm đến.
Vì vậy khi những người ở trên trấn không trả giá gì cả mà Lam Vong Cơ vẫn giúp bọn họ trừ túy, để thể hiện lòng cảm kích, ngoại trừ những vật dụng hằng ngày sẽ giảm giá cho y, còn vỗ ngực tự tin nói rằng họ sẽ chu cấp nước dùng hằng ngày đầy đủ cho y.
Lam Vong Cơ không thể từ chối được, chỉ đành phải để lại một tấm truyền tống phù, nối một hang nước ở dưới chân núi lên đỉnh núi, còn nhấn mạnh nói rõ đây là nước mà hai người sẽ dùng, không cần mọi người phải chu cấp thêm.
"Nước cho hai người dùng?" nghe được lời này của Lam Vong Cơ, nam nhân xung phong nhận việc đưa nước đầu tiên sửng sốt trong chốc lát, lát sau ánh mắt lóe lên một tia quỷ (bát) dị (quái), "Ngài....trên núi vẫn còn một người khác ư?"
"Phải." Lam Vong Cơ dừng lại một chút, nói, "Là đạo lữ của ta."
Nam nhân liền lộ ra một bộ mặt bỗng dưng tỉnh ngộ, sau đó......!
Toàn bộ người dân ở trong trấn đều biết Lam Vong Cơ không sống một mình.
Đại khái thì tất cả những người ở đây sẽ cảm thấy một người trong trẻo mà lạnh lùng như y lại có người chung sống sẽ rất kì lạ, nên người dân thập phần tò mò mà hỏi Lam Vong Cơ thân phận của người kia, liền có thể thấy biểu tình lãnh đạm của vị tiên quân này nổi lên một tia gợn sóng.
Còn Lam Vong Cơ, như thể thực sự không nhớ rõ người đứng trước mặt y vừa hỏi một câu tương tự như hồi sáng, không hề cảm thấy phiền hà mà vẫn đáp lại một câu y hệt: "Hắn là đạo lữ của ta."
Ban đêm, Lam Vong Cơ nhìn gương mặt ngủ yên của người trong vòng tay mình, nhìn kỹ đồ vật mà dù ở trong giấc mộng cũng không chịu buông tay ra, chính là mạt ngạch của Lam Vong Cơ y.
【"Hắn là đạo lữ của ta."】
Đây là....nói dối.
Không còn nghi ngờ gì nữa, là một lời nói dối.
Nhưng.....!
Lam Vong Cơ khẽ siết chặt Ngụy Vô Tiện vào lòng, thì thầm với người sớm đã không còn ý thức kia.
【Y đã đem lời nói dối này thốt ra hàng nghìn lần.】
【Chờ đợi rằng sẽ có một ngày, lời nói dối sẽ trở thành sự thật.】
"Ngụy Anh......" Lam Vong Cơ nhẹ giọng nỉ non, "Ngươi là đạo lữ của ta."
Y liên tục lảm nhảm và tự nhủ:
"Chúng ta là.....đạo lữ."
"Mỗi một ngày của sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
"Ngươi không cần phải lo lắng gì cả, ta sẽ giải quyết tất cả rắc rối."
"Ta ra ngoài, ngươi nhất định phải giữ kỹ mạt ngạch, chờ ta quay về."
"Ta sẽ trở về, ta sẽ không đi đâu nữa, ngươi phải nghe lời."
"Ngươi thích ăn điểm tâm, ta sẽ đi mua."
"Nếu ngươi ăn không quen đồ ăn ở nơi này, ta đã học nấu ăn rồi, sau này sẽ nấu cho ngươi ăn."
"Ngươi có thể đút cho thỏ ăn, chúng nó sẽ không sợ ngươi nữa."
"Ngụy Anh, ta...."
Lời nói của Lam Vong Cơ rất rõ ràng, giọng nói khẽ dừng lại một chút.
Y nói: "Ngụy Anh."
Y nói: "Ngụy Anh, tâm ta duyệt ngươi."
Đêm khuya, tại giữa núi sâu rời xa trần thế, y thổ lộ tình cảm của mình với người y thích.
Nhưng người được thổ lộ vẫn nhắm nghiền hai mắt, hô hấp trầm ổn, nhìn như đang ngủ rất say.
Lam Vong Cơ trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán của Ngụy Vô Tiện.
Y nghĩ rằng, những lời nói vừa rồi, dù cho người này có đang ở trong mộng, cũng sẽ chẳng thể nào nghe thấy được.
Y nói: "Ngụy Anh, đừng rời xa ta."
Không có trả lời, Lam Vong Cơ đè kín góc chăn lại, khẽ nhắm mắt.
Không bao lâu sau, hơi thở của y cũng dần trở nên đều đều hơn.
Trong bóng tối, có người mở to mắt ra.
Hắn im lặng chớp mắt nhìn, nhẹ nhàng cọ đầu vào lồng ngực của người bên cạnh.
Tựa như có âm thanh của ai đó khẽ vang lên trong căn nhà gỗ nhỏ.
Hắn nắm chặt lấy mạt ngạch, lại đi vào giấc ngủ.
【Hắn đáp: "Được."】
TBC.
_____________________________
Hiuhiu mình có lập một acc để đu buedue, sẽ đăng vài mẫu truyện ngắn (duy nhất trên acc đó) nhưng lại để ở chế độ bạn bè, nên mọi người phải add kết bạn mới có thể đọc được nhaaaaaaaa
Mọi người vào "Cuộc hội thoại" của mình rồi để lại tên account facebook như các bạn trên này nha, nếu không để lại tên thì mình sẽ không accept đâu.
Đây là ảnh của nick nha.
Còn đây là một trong vài bài mà mình đã đăng nà~
Mình để ở chế độ bạn bè là hạn chế tối thiểu việc re-up nhất có thể! Nếu bạn muốn mang đi đâu thì xin hãy hỏi ý kiến mình! Nếu ĐÃ có xin phép và dẫn nguồn tác giả, người dịch, người beta đầy đủ thì có thể mình sẽ đồng ý đó.
________________________________
Beta by: Cá
Trans by: Dannn_pie.
09.10.2021.