Biệt thự trong phòng khách đã có mấy người ngồi, nhưng họ ngồi khá xa không phải vì tụ tập nói chuyện với nhau mà trái lại, vẻ mặt bọn họ lại có chút thất thần.
Trong lúc nhất thời, phòng khách yên tĩnh vô cùng, chiếc TV bên cạnh đang phát sóng nhưng lại không có ai xem.
Không biết qua bao lâu, trên lầu truyền đến tiếng bước chân, âm thanh không lớn, nhưng khiến những người trong phòng khách đều ngẩng đầu nhìn lên.
Tất cả các phòng khách trong biệt thự nhà họ Tô đều trống rỗng, một chiếc đèn chùm khổng lồ tinh xảo, chiếu sáng toàn bộ phòng khách và tầng lầu.
Lúc này, một thiếu niên từ trên tầng hai chậm rãi đi xuống, khuôn mặt thiếu niên thanh tú, đuôi mắt phượng hơi nhếch lên, tua rua trên khuyên tai hơi lắc lư, dáng vẻ thoạt nhìn tự phụ lại xinh đẹp diễm lệ vô cùng.
Mái tóc đen của thiếu niên có chút ẩm ướt, khiến vẻ đẹp của cậu càng thêm hỗn loạn.
Thiếu niên liếc nhìn những người ở tầng dưới, thấy những người khác ngơ ngác nhìn mình, cằm hơi nhếch lên, tựa hồ có chút không vui, giống như một hoàng tử cao cao tại thượng.
Mọi người dường như đã lấy lại bình tĩnh, chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Tiêu Thời Dịch nhìn thiếu niên ngồi ở trên sô pha, không biết lấy đâu ra một chiếc khăn trắng sạch sẽ, đi tới phía sau thiếu niên, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc ướt của cậu, động tác thập phần dịu dàng.
Vẻ mặt của chàng trai không hề cảm thấy khó chịu chút nào, cứ như thể việc làm của đàn em là lẽ đương nhiên.
Mạc Nhiên vốn định lấy máy sấy tóc sấy cho thiếu niên, nhưng động tác không nhanh bằng Tiêu Thời Dịch, hắn thấy nhiệm vụ của mình đã bị người khác nhận, liền âm ngoan liếc nhìn Tiêu Thời Dịch ( thằng bé nó muốn tranh sủng mà ko đc 😂)
Quý Chí Viễn nhìn hai người bên cạnh, sau đó lại nhìn vẻ mặt kiêu ngạo và tự phụ của thiếu niên, hắn cảm thấy dáng vẻ này khác khá xa dáng vẻ thủ lĩnh bạo lực học đường trong tưởng tượng của hắn.
Nó thậm chí còn làm đổi mới sự hiểu biết của hắn về bạo lực học đường.
Trước khi nhìn thấy thiếu niên, hắn cho rằng thiếu niên là một thiếu niên hung hãn, nhưng sau khi nhìn thấy thiếu niên, hắn không có cách nào liên tưởng đến ác ma trong miệng của lão sư và rất nhiều bạn cùng lớp.
Nếu không phải bọn họ đến nhà cậu, đánh chết hắn cũng không tin rằng thiếu niên thanh tú trước mặt này lại là thủ lĩnh của bạo lực học đường.
Họ không phải bị phó bản lừa đi...
Hơn nữa, các đàn em Tô Thanh cũng không giống thái giám hầu hạ hoàng đế chút nào, trái lại càng giống như... Muốn lấy lòng người mình thích.
Mà thiếu niên tựa hồ hoàn toàn không có chú ý tới, cho rằng mình chính là vị hoàng đế cao cao tại thượng có thể ra lệnh cho mọi người.
Trên thực tế, điều này không khác gì một con thỏ trắng nhỏ bị lạc vào một hang sói.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng cảm thấy như vậy.
【 Đù má! Làm thế nào mà cậu ấy có thể khi dễ người khác với dáng vẻ như vậy? Thật sự sẽ không bị người khác đè xuống đất, muốn làm gì làm nấy hả? 】
【 Có lẽ những tiểu đệ kia muốn lấy lòng mỹ nhân đi? Nhưng tôi cảm thấy như vậy rất tốt! Sau khi kiêu ngạo bắt nạt người khác, lúc sau sẽ bị người khác hung hãn trả thù, ngay cả sức phản kháng cũng không có, cuối cùng chỉ có thể vô lực, làm trò cười cho người khác.】( tui xin kđ lại này 1v1 và song khiết 😌 nên sẽ ko có chuyện đó mấy bạn cứ yên tâm)
【 Cũng bởi vì gia thế tốt nên cậu ấy mới có thể an toàn đến hôm nay, nếu không cậu ấy đã bị người khác đùa bỡn ở trên giường. 】
【 A a a a, tui muốn làm bạn cùng lớp của cậu ấy, tui chỉ nghĩ đến việc đùa bỡn ấy mỗi ngày, tui không quan tâm đến việc học chút nào, giờ tui đã hiểu một chút tại sao có người thích một người vào lần đầu, càng thích lại càng muốn khi dễ đối phương. 】
Quý Chí Viễn: "......"
Quý Chí Viễn liếc nhìn chàng trai. Mặc dù những gì làn đạn nói có thể quá thô tục nhưng thực sự rất khó để không tán đồng.
Nguyễn Thanh thấy tóc cũng không còn ướt mấy nên hơi nghiêng đầu tránh đi.
Tiêu Thời Dịch thấy vậy lập tức dừng lại, đi tới ghế sofa bên cạnh ngồi xuống.
Nguyễn Thanh thản nhiên cầm giỏ trái cây lên, cắn một miếng rồi ngả người ra sau, kiêu ngạo đặt hai chân lên mặt bàn, đôi chân thon dài đặt trên bàn thập phần xinh đẹp.
" Tại sao các người lại đến tìm tôi?"
Mạc Nhiên liếc nhìn Tiêu Thời Dịch, lại nhìn nhìn Nguyễn Thanh cẩn thận mở miệng nói: "Ngày mai là trận bóng rổ cùng lớp, anh Tô có muốn kết thúc nó nhanh hơn không?"
Nguyễn Thanh cầm trên tay một miếng trái cây, dường như không muốn nói rằng môn thể thao nào cũng không phù hợp với mình.
Tuy nhiên, nguyên chủ chưa từng từ chối hoạt động này vào trước đây.
Đương nhiên, không phải nguyên chủ thích vận động, mà là trong trường hợp này, khi bắt nạt người khác, nguyên chủ tựa hồ càng có cảm giác như đạt được thành tựu lớn.
Hơn nữa, ở trong biệt thự nhà họ Tô có vẻ quá nguy hiểm. Đặc biệt là vào hai ngày thứ bảy và chủ nhật, rất khó để đảm bảo rằng bạn sẽ không bị giết ở biệt thự, xem ra đi đá bóng vẫn tốt hơn.
Nguyễn Thanh cuối cùng thờ ơ gật đầu: "Ừ."
Mạc Nhiên thấy vậy liền lộ ra nụ cười hiểu ý, đi đến bên cạnh Nguyễn Thanh: " Tô ca, chúng ta vẫn làm như cũ sao?"
Cái gọi là làm như cũ là cố ý đâm sau lưng, cố ý vu khống người khác trên sân bóng.
Nói thế thì trọng tài chắc chắn sẽ phán là làm trái luật, nhưng ai nói gia thế của Tô Thanh làm người khác không thể đắc tội, dù có vi phạm nội quy thì trọng tài cũng coi như không nhìn thấy.
Ngay cả những người xem xung quanh cũng chỉ dám mắng Tô Thanh từ tận đáy lòng, không ai dám thực sự đứng ra bênh vực kẻ yếu thế.
Tuy nhiên, trước mặt nhiều người nên nguyên chủ chưa bao giờ đả thương người khác quá nặng, vì "hắn" thích chà đạp lòng tự trọng và nhân cách của người khác hơn, cho nên trước nay cũng không có chuyện lớn gì.
Nguyễn Thanh nghĩ nghĩ, lại gật đầu: "Ừ."
Tuy rằng thiếu đại đức, nhưng tốt xấu gì nguyên chủ cũng biết nặng nhẹ.
Đối với cái kịch bản này, ai biết tiểu đệ của cậu có thể nghĩ ra được cái gì, đối với loại gia hỏa này cái gì cũng có thể nghĩ ra được.
Mạc Nhiên thấy Nguyễn Thanh gật đầu, nhìn về phía Tiêu Thời Dịch. Mặc dù gia thế của Tiêu Thời Dịch không tệ nhưng Mạc Nhiên cũng không đối xử nịnh nọt như với thiếu niên: "Tiêu ca, anh chắc hẳn sẽ không lên đấu phải không?"
Tiểu Thời Dịch học ở lớp nhất ban, nếu lên đấu chắc chắn sẽ không thể ở cùng đội với họ, đến lúc đó chính là kẻ thù.
* Lớp nhất ban: Lớp dành cho học sinh giỏi
Tiêu Thời Dịch liếc nhìn thiếu niên, gật đầu nói: "Nếu muốn, tôi có thể làm kẻ phản bội." ( trời ơi coi thằng nhỏ mê trai kìa)
Sau khi nghe những gì hắn nói, những người ở đây có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Tiêu Thời Dịch đeo kính nhìn rất chững chạc và điềm tĩnh, loại cảm giác có thể khiến người ta tin tưởng, nhưng với vẻ mặt bình tĩnh lại nói " muốn làm phản bội", làm người khác có chút sợ hãi.
Quý Chí Viễn cũng ở lớp đầu, phần lớn người chơi của họ đều ở lớp đầu, chỉ có một số ít người ở lớp khác. Hắn thấy vậy, khẩn trương mở miệng nói: "Tôi cũng có thể phản bội."
Nguyễn Thanh: "......"
Để lấy lòng nguyên chủ, những tiểu đệ này thật sự có đủ sức để cạnh tranh.
Hơn nữa, trong một trận bóng rổ có mười người, trong đó có năm người là đối thủ, năm người là đồng đội còn lại có hai kẻ diễn viên, ba người còn lại khá khốn nạn a...
Nhưng cậu không thể nói cái gì, dù sao nguyên chủ chỉ thích nhìn người khác đau khổ.
Trời còn chưa sáng nhưng nhiều người vẫn chưa buồn ngủ. Mạc Nhiên thuần thục lấy một cái máy chơi game từ tivi bên cạnh ra rồi đưa cho Nguyễn Thanh một cái.
Hành động đó rõ ràng là đã tới nhà thiếu niên nhiều lần, cũng thập phần hiểu biết rõ ràng về thiếu niên.
Bộ phim truyền hình đã bị tắt, biến thành trò chơi, những người chơi liền chơi trong vài giờ đồng hồ.
Đến lúc thiếu niên đã ngủ gật trên sô pha mới dừng lại.
Mạc Nhiên nhìn thiếu niên, kéo Quý Chí Viễn đang ngồi trên sofa ra, thuần thục mở chốt tựa lưng sofa, sofa trong nháy mắt trở thành một chiếc giường lớn.
Sau đó, Mạc Nhiên nhẹ nhàng đặt chân thiếu niên lên ghế sofa, để cậu nằm xuống rồi đột nhiên nhảy xuống một tấm khăn, đấp lên người thiếu niên.
Thiếu niên không vì hành động của Mạc Nhiên mà tỉnh lại, động tác của Mạc Nhiên rất thuần thục, rõ ràng không thiếu thứ gì.
Thời gian lúc này đã quá muộn, mọi người chuẩn bị ở lại biệt thự nghỉ ngơi.
Chiếc sofa của chàng trai là lớn nhất, lưng tựa xuống như một chiếc giường lớn. Có quá đủ cho bốn năm người ngủ, nhưng rõ ràng không ai dám ngủ chung.
Tiêu Thời Dịch cũng ở lại biệt thự nhà họ Tô qua đêm. Hắn nhìn Mạc Nhiên rồi thản nhiên tìm một chiếc ghế sofa để nằm.
Quý Chí Viễn thấy ghế sofa đã có người nên chỉ có thể nằm trong chiếc ghế sofa ngắn còn lại.
Thực tế có một chiếc ghế sofa ở phía bên kia phòng khách, nhưng Quý Chí Viễn lại tình cờ tìm được một chiếc ghế sofa để ngồi xuống, liền nhắm mắt lại.
( Giải thích: thanh niên này nằm ở đây do muốn nằm gần crush của mình)
Ở phó bản trung, trong thời gian đầu có thể được nghỉ ngơi nhưng nếu ngủ quá nhiều sẽ chết mà không hay biết.
Trong phòng khách đột nhiên yên tĩnh lại, lông mi thiếu niên khẽ động, cuối cùng cũng không mở mắt.
Sáng sớm hôm sau, có vài người bị âm thanh của đồng hồ đánh thức.
Ngoại trừ Quý Chí Viễn, phần còn lại của mọi người đều nghỉ ngơi khá tốt, trong đó có Nguyễn Thanh.
Thời gian của phó bản là mười ngày, nếu trong lúc này không nghỉ ngơi, tinh thần căn bản sẽ bị ảnh hưởng, cho nên cậu mới dựa trên mọi tình huống mà tận lực nghỉ ngơi....
Rốt cuộc trong nhà cũng có người chơi, có thể thả lỏng cảnh giác một chút.
Nguyễn Thanh lâm vào thế thấp thỏm hồi lâu thì ngay lập tức nhận ra Quý Chí Viễn có vấn đề.
Quý Chí Viễn không phải cùng những người đàn em trung lưu có địa vị cao của Tô Thanh, mà còn ngược lại nhưng trong mắt hắn không hề có chút tôn trọng và nịnh nọt nào, trái lại hắn luôn cảnh giác bốn phía, tinh thần luôn căng chặt, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ sẽ theo bản năng nhìn qua.
Vậy tại sao hắn lại cảnh giác? Vì hắn ta là người chơi.
Rốt cuộc, hắn tiếp cận cậu vì cái gì?
Hắn biết ai sẽ là người chết đầu tiên không?
Dù sao, chỉ cần có đủ tích phân trong trò chơi liền có thể mua một ít manh mối của phó bản tiếp theo.
Đúng như hệ thống đã nói, chỉ cần có đủ tích phân, bạn có thể mua mọi thứ bạn muốn.
Nguyễn Thanh liếc nhìn Quý Chí Viễn, cho dù hắn biết ai là người đầu tiên chết hay biết cái gì khác, đều đại biểu cho manh mối hắn có trong tay.
Cậu đương nhiên sẽ không từ chối sự tiếp cận của hắn.
Nguyễn Thanh trở lại phòng vệ sinh, tiện thể thay quần áo, còn mấy người trong phòng khách đã có bảo mẫu dẫn đi rửa mặt một chút.
Một số người chỉ ăn sáng rồi đi học.
Học sinh nội trú không về nhà vào thứ bảy và chủ nhật, hầu hết các trận bóng rổ đều được tổ chức, nhiều học sinh ngoại trú cũng đến.
Cho nên khi Nguyễn Thanh và một vài người đến thì sân bóng rổ đã chật kín người.
Quý Chí Viễn và Tiểu Thời Dịch đến phía sau Nguyễn Thanh nói một tiếng, rồi về lớp của mình chuẩn bị cho trận bóng rổ.
Nguyễn Thanh vào phòng thay đồ để thay đồng phục, tuy nhiên cậu không thay đồng phục hoàn toàn mà cởi áo khoác, khoác lên đồng phục. ( câu này có nghĩa là thụ mặc thêm áo khoác)
Dù sao thì bộ đồng phục đó cũng hơi rộng so với cậu, bên trong vẫn khá ổn nhưng vào buổi sáng vẫn hơi lạnh.
Trận đấu bóng rổ còn một lúc mới bắt đầu, Nguyễn Thanh ngồi ở trên băng ghế với vẻ mặt kiêu ngạo, bị người vây quanh, tựa như một vị hoàng đế cao ngạo đang tuần tra lãnh thổ của mình.
Cậu đang ngồi trên ghế, giọng nói trong trẻo của một cô gái trẻ đột nhiên vang lên: " Anh Tô Thanh!!!"
Nguyễn Thanh nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Ở sân thể dục phía đối diện có một nữ sinh mặc đồng phục, khuôn mặt trong sáng đáng yêu vui vẻ vẫy tay với cậu, trên môi nở nụ cười rạng rỡ.
Nguyễn Thanh ngơ ngác một giây mới kịp phản ứng, hình như đây chính là...... Bạn gái của nguyên chủ Hạ Bạch Y.
Hạ Bạch Y đang đứng ở lớp nhất ban, nàng vừa nhìn thấy Nguyễn Thanh liền vui mừng chạy tới.
Nguyễn Thanh nhìn Hạ Bạch Y trước mặt đứng dậy hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
"Nhớ cậu, nên liền tới." Hạ Bạch Y nở nụ cười rạng rỡ, tựa hồ rất vui vẻ.
Giọng điệu của cô mềm mại, có chút nũng nịu, nhưng nghe vào sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại còn mang đến cho người ta một cảm giác ngọt ngào.
Nguyễn Thanh học theo nguyên chủ sờ sờ đầu thiếu nữ mở miệng nói: "Nhớ một hồi phải cổ vũ cho tôi đó."
...Người bình thường làm hành động này đại khái có chút dầu mỡ, nhưng khi thiếu niên thực hiện hành động này có vài phần cảnh đẹp ý vui, còn khá ngạo kiều...
"Vâng!" Hạ Bạch Y dùng sức gật đầu, sau đó hơi nhón chân hướng về phía thiếu niên, như muốn hôn lên môi thiếu niên.
Nguyễn Thanh thấy vậy theo bản năng nghiêng đầu tránh cho cô hôn lên môi mình.
Hạ Bạch Y kỳ thực không hề tức giận hay xấu hổ chút nào. Cô trầm ngâm mỉm cười kéo kéo cánh tay, rồi nháy mắt tinh nghịch với Nguyễn Thanh: "Cậu nhất định phải cố gắng lên nhé! Tôi sẽ cỗ vũ cho cậu"
Mạc Nhiên ở bên cạnh liếc nhìn Hạ Bạch Y, ánh mắt dừng trên cánh tay của thiếu nữ, vài giây sau hắn đưa chai nước đã được mở cho cậu, "Anh ơi, anh có muốn uống nước không?"
Mạc Nhiên chưa kịp nói xong, Hạ Bạch Y tựa hồ đã bị ai đó đẩy từ phía sau vô tình ngã trúng Mạc Nhiên khiến chai nước rơi xuống đất.
Bởi vì chai nước đã mở ra, nên trực tiếp đổ vào người thiếu niên, làm ướt đẫm quần áo của thiếu niên.
Hạ Bạch Y trợn tròn mắt, không rảnh tìm xem là ai đẩy mình. Ngược lại, cô hoảng sợ vừa xin lỗi vừa muốn dùng tay áo lau, cho thiếu niên: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh Tô Thanh em không cố ý đâu."
Giọng nói của Hạ Bạch Y mang theo chút run rẩy, đôi mắt cô nhanh chóng ngấn nước, như thể một giây tiếp theo liền rơi xuống.
Hiển nhiên nàng cũng hiểu được tính tình của thiếu niên.
"Không có gì, một lát liền khô thôi." Nguyên chủ đối xử với bạn trai và bạn gái của mình vẫn có chút kiên nhẫn, chưa đến mức vì ướt một chút mà tức giận. Nguyễn Thanh nghiêng người tránh tay Hạ Bạch Y và nhận chiếc khăn mà Mạc Nhiên đưa qua.
Ướt cũng không nhiều, chỉ cần lau một chút liền khô.
Sau khi cậu lau quần áo xong, mới thấy nước mắt Hạ Bạch Y đang chảy xuống. Cậu lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: "Được rồi, đừng khóc, khóc sẽ không đẹp đâu. Bạn gái Tô Thanh tôi phải xinh đẹp nhất."
Khi biết cậu không trách mình Hạ Bạch Y mới nở nụ cười, còn trong mắt Mạc Nhiên là một mảnh âm u.
......
Quý Chí Viễn vừa trở lại lớp học, liền cùng những người chơi khác chia sẻ thông tin mình vừa nhận được vào tối qua.
Một người chơi khác nghe vậy cau mày nói: "Vậy trong trận bóng rổ này, chúng ta liền phải bắt nạt ba người kia sao?"
Quý Chí Viễn dừng lại, gật đầu: "Đúng là như vậy."
Người chơi bên cạnh có chút không nói nên lời: "Một trận bóng rổ chỉ có mười người, nhưng bảy người chúng ta đều hợp lực lại chỉ vì bắt nạt ba người. Tô Thanh kia bị bệnh đi?"
Quý Chí Viễn không trả lời, lặng lẽ liếc nhìn một thiếu niên trên sân bóng rổ.
Thiếu niên đứng giữa trung tâm bị những người khác vây quanh, bị chắn kín mít, hoàn toàn nhìn không rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng không thấy được bóng dáng thiếu niên.
Một người chơi cao lớn mở miệng nói: "Để tránh xảy ra sự việc ngoài ý muốn, ba người chúng ta nên đi ra sân trước, tốt xấu gì cũng có thể đảm bảo sẽ không ai xảy ra chuyện."
Cho dù quỷ chắc chắn sẽ xuất hiện, nhưng chúng ta có thể kéo dài thời gian càng lâu thì càng tốt. Suy cho cùng, việc quỷ xuất hiện sớm sẽ chỉ khiến độ khó của phó bản được nâng cao.
Những người chơi khác cũng không có ý kiến gì, thân thể của họ tốt hơn đám học sinh cấp ba này rất nhiều, lòng tự trọng cũng không mạnh mẽ như học sinh cấp ba một hai người phải đi cùng người khác cứng đới cứng, họ chỉ cần đi theo đối phương và giả vờ bắt nạt đối phương là được.
Ít nhất cần phải ứng phó qua màn này lại nói.
Người chơi tóc húi cua nhìn mấy người khác rồi hỏi: "Vậy ba người đó là ai?"
Tóc húi cua vừa dứt lời, mấy người chơi hai mặt nhìn nhau, cuối cùng sôi nổi nhìn nam tử tuấn tú đứng bên cạnh.
Nam nhân có chút lạnh nhạt, vẻ mặt vô cảm, không biết từ đâu lật một cuốn sách để lấy một cuốn sổ cũ nát, như thể không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Người chơi cao lớn nhìn nam nhân lịch sự mở miệng hỏi: "Bùi Thần có muốn lên không?"
"Không." Bùi Diễn cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn cuốn sổ trên tay, hắn không có chút hứng thú nào với bạn trai cũ.
Một số người chơi nghe vậy lập tức coi thường Bùi Diễn cúi đầu tiếp tục thảo luận, họ bàn bạc xem ba người nào sẽ lên sân bóng.
Bởi vì không ai muốn lên nên Tiêu Thời Dịch trực tiếp chỉ định một bạn học lên sân.
Và người được chọn chính là Tống Ngọc người mà đã ngã trúng Tô Thanh.
Tống Ngọc cũng học ở lớp nhất ban, luôn đứng hạng nhất, thành tích cao hơn hạng hai cũng không ít điểm.
Còn hạng hai chính là Tiêu Thời Dịch.
Nếu nói Tô Thanh là giáo bá của trường này, Tiêu Thời Dịch là học bá của trường không ai có thể phản bác lời hắn nói.
Mặc dù lúc tâm trạng của Tống Ngọc lúc này không được tốt lắm, nhưng cũng không có bạn cùng lớp nào giúp hắn nói một lời.
Lên sân bóng các người chơi mơ hồ nhìn nhau, đạt được nhận thức chung.
Đó là phải bảo vệ Tống Ngọc.
Vì hắn đụng phải NPC Tô Thanh, hơn nữa thành tích của hắn còn hơn Tiêu Thời Dịch một bậc.
Và điều quan trọng nhất là hầu hết các người chơi đều cùng một lớp, đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên có thể giải thích được.
Phải biết rằng trường học có 26 lớp, nếu chỉ là ngẫu nhiên thì không có khả năng hầu hết người chơi đều ở nhất ban.
Vì vậy, rất có thể mấu chốt của phó bản nằm ở nhất ban cho nên họ phải cố gắng hết sức để bảo vệ các bạn cùng lớp.
Trận đấu bóng rổ đã bắt đầu, năm thành viên của nhóm đã có mặt đầy đủ, nhưng năm người bên kia lại chậm lên sân khấu.
Nhưng không ai dám đi thúc giục bọn họ.
Tiêu Thời Dịch hơi nhíu mày, tại sao lại lâu như vậy?
Ngay lúc hắn chuẩn bị đi ngang qua xem, thì những người đối diện cuối cùng cũng lên sân.
Năm người mặc đồng phục màu đỏ chậm rãi bước vào sân bóng rổ.
Đứng đối diện trước mặt mấy người chơi, là một thiếu niên thoạt nhìn kiêu ngạo, ngạo mạn đang nhếch cằm lên nhìn họ.
Hai người chơi lập tức dại ra, mất mấy giây mới kịp phản ứng, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Quý Chí Viễn, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin và nghi ngờ.
Như thể họ đang hỏi Quý Chí Viễn, đó có phải là điều họ nghĩ không?
Quý Chí Viễn tiếp nhận ánh mắt của hai người chơi, sờ sờ mũi, khẽ gật đầu.
Hai người chơi: "!!!" Ngọa tào!!!
* ngọa tào: Đm
Con mẹ nó!?
Ngày nay có ai cũng có thể làm giáo bá sao!?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT