Edit: Bách Bách

Bên đường cái Bất Dạ Thành, dù đêm đã khuya nhưng trên đường người đến người đi người cũng không giảm bớt, ven đường có rất nhiều quán bán đồ ăn vặt.

Lúc này Hứa Trạch không có mang cái cưa điện khổng lồ đó lên người, hắn ở trước quầy điêu khắc cầm chiếc nhẫn, nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh không chớp mắt.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ, thanh tú mang theo vài tia nghi hoặc.

Trong đám người cầm xiên nướng, bộ dạng này của Hứa Trạch hoàn toàn khác với khi hắn cầm cưa điện đuổi theo cậu.

Lúc trước hắn giống như một tên biến thái thuần túy, nhưng bây giờ hắn tựa như là một học sinh bình thường, tất cả những suy nghĩ đều được viết trên khuôn mặt.

Nguyễn Thanh không cần nghĩ cũng biết hắn đang nghi ngờ điều gì.

Đại khái chính là người em trai của hắn đã chết bỗng nhiên sống lại.

Nếu suy nghĩ cẩn thận lại, hắn sẽ biết rằng không phải em trai hắn chết đi sống lại, mà là người em trai bỗng nhiên xuất hiện này vẫn luôn chơi hắn.

Nguyễn Thanh cố hết sức trấn tĩnh lại, bóng người đầu hẻm nhỏ cũng không có rời đi, đứng ở đó mà nhìn cậu chằm chằm.

Dưới tình huống như vậy, không thể rút lui, chỉ có thể trơ mắt nhìn loại tình huống tê cả da đầu này.

Bên này là  đại lộ phồn hoa, người qua lại không thiếu, Hứa Trạch tuyệt đối không thể ở chỗ này động thủ.

Ít nhất bây giờ cậu đã an toàn.

Hơn nữa, tìm nguyên nhân khi cậu chết vẫn chưa đủ, hiện tại cần nhất lời giải thích chính là vì sao hắn lại xuất hiện ở đây.

Khẩu trang của Nguyễn Thanh đã sớm bị kéo xuống, tuy nhìn thấy bóng lưng  Hứa Trạch đang trầm xuống nhưng trên mặt hắn không lộ ra điều gì khác thường.

Nguyễn Thanh phản ứng rất nhanh, anh mở to mắt, giống như vừa nhìn thấy người đàn ông phía xa là ai, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, giây tiếp theo liền bay thẳng về phía Hứa Trạch chạy tới, giọng điệu cũng tràn ngập vui vẻ, "A Trạch ca ca!"

Đèn đường bên này phi thường sáng, giống như ban ngày, ánh sáng khúc xạ trong đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên, tỏa sáng lấp lánh như sao trời, chẳng là gì so với thiếu niên đang sắp khóc lên vì vui mừng.

Đồng tử Hứa Trạch phóng đại mấy lần, lập tức trở nên ngây người.

Không chỉ mỗi Hứa Trạch, ngay cả người đi đường cũng theo bản năng dừng lại, đáy mắt tràn đầy kinh diễm nhìn về phía thiếu niên.

Thiếu niên vui vẻ chạy tới, tựa hồ muốn ôm Hứa Trạch một cái.

Tuy rằng Hứa Trạch si mê đôi mắt của thiếu niên xinh đẹp, nhưng lúc đó anh ta đã cách thiếu niên không xa, giơ hai tay lên cao, bảo vệ xiên nướng trong tay.

Nhưng mà, hình như hắn suy nghĩ nhiều, thiếu niên cũng không có cố ý ôm hắn.

Nguyễn Thanh dừng lại trước mặt Hứa Trạch, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất (๑"╹‸╹"๑)  ngẩng đầu nhìn người trước mắt, "A Trạch ca ca vừa mới nãy đi đâu vậy? Em tìm không thấy anh..."          

Hứa Trạch nhìn thiếu niên bất mãn trong mắt, sau đó lại nhìn xiên nướng trong tay, lâm vào trầm tư.

Hắn nên nói như thế nào cho em trai là hắn nghĩ rằng cậu đã chết, cho nên đi ăn khuya trước.

Đợi tí.

Không phải em trai của hắn đã rơi xuống nước và chết sao?

Đó là lý do tại sao anh ấy là người đầu.

Hắn bởi vậy còn nghĩ là nhiệm vụ đã hoàn thành nên mới tan tầm xsớm đi ăn xiên nướng đấy chứ.

Nguyễn Thanh thấy Hứa Trạch nhìn qua, ngoan ngoãn lại ủy khuất mở miệng kể rõ với hắn, "Lúc đó em nhìn thấy rắn nên quá sợ hãi, mới bị rớt xuống hồ, sau khi bò lên,.. Em không thể tìm thấy anh trai ở đâu cả, em đã nghĩ rằng anh không cần em, còn may là bây giờ tìm được rồi."

Sau khi Nguyễn Thanh giải thích sơ lược xong, không cho hắn có cơ hội tiếp tục thắc mắc, ngẩng đầu nhìn Hứa Trạch hỏi: "A, anh ơi, nước anh mua ở đâu vậy?"

Ánh mắt Hứa Trạch không rời khỏi thiếu niên xinh đẹp đáp, "Uống xong rồi."

Mặc dù nước đã uống xong, nhưng Hứa Trạch nói lời này phi thường đúng tình hợp lý, không hề có bộ dáng chột dạ.

"Như vậy à." Nguyễn Thanh nhìn Hứa Trạch, trực tiếp chuyển chủ đề, nói: "A Trạch ca ca, đây là xiên nướng anh mua sao? Em ăn được không?"

Cuối cùng Hứa Trạch cũng dời ánh mắt đi, nhìn thoáng qua xiên nướng  trong tay, rất kiên định trả lời: "Không được."

Nguyễn Thanh vì để Hứa Trạch quên mất việc mình rơi xuống nước, hơi nâng cằm nhìn về hướng cách đó không xa, giọng nói mềm mại tràn đầy ủy khuất, " Anh trai nhà người ta đều nhường đồ ăn cho đệ đệ..."

Khuôn mặt thanh niên thanh tú tràn đầy vẻ đáng thương hề hề, giống như không lấy được món đồ chơi mình thích, tràn đầy mất mát, ngay cả đôi mắt sáng ngời cũng có vẻ hơi u ám.

Làm người ta hận không thể lập tức mua cho cậu.

Hứa Trạch nhìn theo hướng nhìn của cậu.

Cách đó không xa, có một người đàn ông đang mua đồ ăn vặt cho nữ nhân, nam nhân hình như so với nữ nhân lớn hơn một chút, hẳn là anh trai của nàng.

Sau khi cô em gái có được đồ ăn, cô ấy đã hạnh phúc hôn lên mặt anh trai mình.

Sau đó, anh trai xoa đầu em gái, hôn đáp lại, hai người thoạt nhìn rất hạnh phúc.

Đến nỗi cái ôm của nam nhân cùng nữ nhân bên cạnh, dành cho đứa em trai chưa đầy ba tuổi, đã bị Hứa Trạch trực tiếp bỏ qua.

Hứa Trạch do dự, em trai và em gái cũng giống nhau, phải không?

Hắn nhìn người em trai xinh đẹp bỗng xuất hiện của mình.

Cuối cùng hắn nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, cho thiếu niên một xiên chính mình không đặc biệt thích.

Biểu tình đó giống như là bị cha mẹ buộc hắn phải đem món đồ chơi đưa cho yêu thích đưa cho em trai chơi.

Nguyễn Thanh: "......"

...... Xem ra Hứa Trạch giống với suy đoán của cậu về tinh thần lẫn thể chất, có một chút trẻ con.

Thậm chí có thể chỉ học tới năm thứ ba của tiểu học.

Nguyễn Thanh bất động, cắn một miếng que nướng, sau đó nhìn Hứa Trạch bằng đôi mắt chớp chớp sáng ngời, vẻ mặt vui vẻ nói: "Cảm ơn anh A Trạch."

Hứa Trạch nhìn vào mắt của thiếu niên xinh đẹp tựa như đá quý, xem ra chia sẻ đồ vật yêu thích với em trai mình cũng không quá khó.

Hứa Trạch nhìn em trai ăn xong xiên nướng sau đó liền hối hận, vẻ mặt không vui nói: "Anh để cho em ănlà em liền ăn à?"

Hứa Trạch đại khái là cảm thấy lật lọng có vẻ không tốt, lại nói tiếp "Hơn nữa, em vì cái gì không thân cận anh? Không phải em đem anh trở thành ca ca chân chính sao? Nhà người khác không phải đều hôn ca ca sao?"

Nguyễn Thanh trầm ngâm một lúc, nhìn xiên nướng mình đang ăn, im lặng.

......Năm ba tiểu học có lẽ đã đánh giá quá cao hắn.

Nguyễn Thanh hơi ngẩng đầu, mang theo vài phần không dễ phát hiện, hướng trên mặt Hứa Trạch hôn lên.

Nhưng điều khiến Nguyễn Thanh không nghĩ tới chính là, trong nháy mắt khi cậu ngẩng đầu lên, Hứa Trạch lại nghiêng đầu nhìn cậu, "Trả lại cho tôi..."

Nguyễn Thanh không ngờ hắn lại nghiêng đầu trực tiếp liền... Môi liền dán lên khóe miệng Hứa Trạch.

Đồng tử Nguyễn Thanh hơi co lại, hai mắt mở to, toàn thân cứng đờ, thời gian như dừng lại.

Không đến hai ba giây sau, cậu mới kịp phản ứng, sau đó lập tức lui về phía sau mấy bước, theo bản năng dùng mu bàn tay xoa xoa khóe môi, lần đầu tiên không thể khống chế cảm xúc.

May mà giây tiếp theo cậu phản ứng lại, lập tức che giấu thần sắc trong mắt.

Hứa Trạch cũng không có chú ý tới, bởi vì hắn cũng ngẩn ra, hắn theo bản năng sờ lên khóe miệng vừa mới bị thiếu niên hôn lên, nuốt xuống mấy chữ "Trả cho anh xiên nướng" xuống.

Mềm...... Mềm mềm......

Như thể là một chiếc bánh pudding ấm áp, mềm mại và ấm áp, với một chút hương vị ngọt ngào.

Không ai có thể cưỡng lại.

Hứa Trạch nhìn người trước mắt, lông mày rũ xuống, nhìn em trai ngoan ngoãn nghe lời của mình, ánh mắt không tự chủ dừng lại trên môi mỏng, cổ họng lên xuống giật giật, theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Đôi môi mỏng của thiếu niên bởi vì bị hắn chà xát mạnh mà hơi đỏ lên, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, giống như quả anh đào chín mọng, muốn cắn một cái.

Tựa hồ so xinh đẹp đá quý còn phải đẹp hơn.

Hứa Trạch chớp chớp mắt, ngón tay cái xoa xoa khóe môi.

Tuy rằng đã sớm tách ra, nhưng cảm giác mềm mại ấm áp tựa hồ vẫn còn lưu lại nơi khóe miệng, khiến hắn có chút ngứa ngáy khó hiểu.

Rất kỳ quái, đây là cảm giác hắn chưa từng trải qua xa lạ như vậy, có chút quỷ dị, lại có chút hưng phấn.

Hắn không biết mình kích động cái gì, chính là không thể bình tĩnh lại.

Ngay cả trái tim dường như cũng có chút ngứa ngứa, giống như có thứ gì đó thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.

So với sưu tầm đá quý tốt nhất còn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc hơn.

Chẳng trách người anh chỉ muốn chia sẻ món em gái ăn, cảm giác này thật sự rất thoải mái khi chia sẻ món mình thích cho em trai.

Hứa Trạch Trạch nghĩ nghĩ, lần nữa cho thiếu niên một chuỗi xiên nướng, lần này rất hào phóng, mặc kệ đó là đồ ăn mà hắn yêu thích nhất.

Hắn nhìn thiếu niên tiếp nhận xiên nướng, trong mắt nóng như lửa đốt nhìn chằm chằm môi của thiếu niên, trong mắt tràn đầy vui mừng cùng chờ mong.

Nhưng mười giây trôi qua.

30 giây trôi qua.

......

Một phút trôi qua....

Thiếu niên vẫn không nhúc nhích, cũng không ăn xiên nướng.

Hứa Trạch kiên nhẫn, nhưng cũng không phải người có thể nhẫn nhịn, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: "Ca ca cho em làm sao không ăn?"

Giọng điệu thân thiết xem ra thật sự là xem cậu như em trai.

"...... Em không đói." Nguyễn Thanh trực tiếp phớt lờ ánh mắt nóng bỏng của Hứa Trạch, đem xiên nướng trả lại.

"Xiên nướng cũng có thể ăn khi không đói, rất ngon." Hứa Trạch không nói tiếp, thậm chí còn đẩy lại.

Khác hoàn toàn với bộ dáng luyến tiếc vừa nãy, lần này thật sự giống như được một người anh trai hào phóng.

Nếu không phải vì tầm mắt của hắn không được coi là trong sáng.

Người sáng suốt vừa thấy liền biết hắn kia rõ ràng có mục đích kia, tầm mắt hắn trần trụi nhìn chằm chằm môi của Nguyễn Thanh, đáy mắt tràn đầy hưng phấn cùng nóng lòng muốn thử.

Nhưng may mắn thay, hắn dường như hiểu được những gì hắn muốn lấy, vì vậy hắn mới yêu cầu một thứ để trao đổi, chứ không phải ngay từ đầu đã kiêu ngạo chiếm hữu và lấy nó.

Đại khái là một sát thủ, trong việc bắt con mồi đều có phá lệ kiên nhẫn.

Nguyên Thanh khẽ cười, lại đưa qua: "A Trạch ca ca, ăn đi, ta không thích xiên nướng."

"...... Nga." Từ Trạch trên mặt rõ ràng mang theo một chút thất vọng, nhưng tiếp theo lại mở miệng, "Vậy em thích ăn cái gì? Anh đi mua cho em."

Nguyễn Thanh lại một lần nữa ngoan ngoãn cười cười, lại một lần nữa từ chối, "A Trạch ca ca em không cần, em không đói bụng."

"Anh đi mua nước cho em, không phải lúc trước em khát sao?" Hứa Trạch đặt que nướng vào tay Nguyễn Thanh, không đợi Nguyễn Thanh trả lời, anh đã chạy sang quầy hàng khác mua nước.

Nguyễn Thanh không chịu nói gì, chỉ có thể cúi đầu nhìn vỉ nướng trên tay, cố gắng trấn tĩnh lại.

Tâm trí Hứa Trạch như một đứa trẻ nhỏ, vì vậy nên sự chú ý của một đứa trẻ nên rất dễ dàng di chuyển.

Hơn nữa, trên đường người rất nhiều, cho dù cảm thấy năng lực của Hứa Trạch xuất chúng, cũng tương đối dễ dàng tìm được cơ hội rời đi.

Nguyễn Thanh nghĩ đến đây, lờ mờ nhìn xung quanh,  bóng người âm u trong một góc tối kia hình như đã rời đi.

Nhưng bây giờ có rất nhiều người qua đường, và đi xuống như thế này chắc chắn sẽ gặp nhiều rắc rối hơn.

Nhưng cố tình chiếc khẩu trang của cậu đã rơi xuống nước và bị ướt.

Cần phải đến trước quầy hàng nào đó để mua mũ hoặc khẩu trang.

Phố chợ đêm cái gì cũng bán, Nguyễn Thanh nhìn nhìn quầy hàng mà Hứa Trạch mua nước.

Phụ cận đều là đồ ăn vặt, quầy hàng bán nước cũng không gần, trung gian còn cách vô số người qua lại.

Cũng không phải là không thể ném hắn ta ra ngoài.

Ngay tại Nguyễn Thanh đang muốn tìm cơ hội rời đi, một người nam tử đi tới trước mặt Nguyễn Thanh, tràn đầy quan tâm nói: "Tiểu huynh đệ, cậu làm sao vậy? Lạc đường sao?"

Nguyễn Thanh nghe được âm thanh ở phía sau đôi mắt co rụt lại một chút, không nói gì cuối cùng chỉ là đáng thương lắc đầu.

Nam nhân nhìn trước mắt thiếu niên nhíu nhíu mày.

Thiếu niên tướng mạo thanh tú không giống người thật, nhưng hiện tại rất chật vật, quần áo nửa khô nửa ướt, trên người một đống nếp nhăn, thân thể cũng bẩn thỉu, thật giống một người đi lạc.

Nam nhân cố hết sức nở nụ cười, làm cho mình bộ dạng ôn nhu một chút, "Tiểu huynh đệ, đừng sợ, tôi không phải người xấu, tôi chỉ là muốn giúp cậu."

Nguyễn Thanh ngẩng đầu liếc nhìn nam nhân, sau đó dùng dư quang nhìn về hướng mà Hứa Trạch mua nước.

Thật khó để nói nam nhân này có phải là người tốt hay không, nhưng nó chắc chắn tốt hơn một sát thủ của phòng phát sóng trực tiếp.

Hơn nữa, Hứa Trạch cùng hắn cách khá xa, lại bị rất nhiều người che mắt, có lẽ bọn cậu có thể thể nhân cơ hội này rời đi.

Nguyễn Thanh cúi đầu, cố làm cho mình trông càng đáng thương hơn.

Nam nhân thấy thiếu niên không nói nên lời, tiếp tục nói: "Có chuyện khó nói, có thể cùng ca ca nói, ca ca có thể giúp cậu."

Nguyễn Thanh cắn cắn môi dưới, rốt cuộc do dự mở miệng, "Ta..."

"Ca ca?" Nhưng Hứa Trạch không biết đã trở về nước từ lúc nào, đứng ở phía sau nam nhân, vẻ mặt không vui lặp lại một lần nữa lời nói của nam nhân nọ."

Nguyễn Thanh im lặng nuốt câu tiếp theo, đứng bên cạnh với vẻ mặt vô tội.

Hứa Trạch tựa hồ càng nghĩ  càng không vui, một cước trực tiếp đạp qua, nam tử trực tiếp bị hắn đạp ngã xuống đất, ôm chân thống khổ rên rỉ.

Hứa Trạch bưng nước, từ trên cao nhìn xuống mở miệng: "Mày cũng xứng với em trai của tao sao?"

Khuôn mặt nam nhân đau đớn vặn vẹo, ngẩng đầu định mắng người.

Tuy nhiên, khi đối mặt với ánh mắt của Hứa Trạch, như thể nhìn thấy thứ gì đó khiến người ta phải sợ hãi, con ngươi của nam nhân hơi co lại, toàn thân không khỏi run lên, môi run run, còn tưởng rằng mình bị mất giọng, nửa ngày không nói được lời nào.

Nam nhân bị đạp ngã xuống đất, nhiều người chứng kiến ​​nhưng không ai đứng ra nói cho nam nhân này.

Rốt cuộc nam nhân đi lên nhận em trai của người khác thành em trai của mình đã biết không có ý tốt rồi, mà người ta cũng không muốn đáp lời, mọi người đều thấy.

Đổi sang họ, họ cũng đá.

Bởi vì không chỉ một lần mất đi em trai, lần này Hứa Trạch vốn định đi mua nước, nhưng khi quay đầu lại nhìn hắn, hắn lại phát ngốc, sợ lại để mất đi cậu.

Cho nên khi thấy nam nhân kia lại đây hắn liền thấy được, vừa lúc nghe được nam nhân câu kia nói ".....Ca ca có thể giúp em "

Ca ca?

Anh trai của cậu là của hắn, cậu chỉ có một anh trai và anh trai của cậu chỉ có thể có thể là hắn.

Nam nhân nhìn vào mắt Hứa Trạch, toàn thân phát lạnh, trong lòng dâng lên sợ hãi, phảng phất giây tiếp theo sẽ chết.

Nam nhân không thèm để ý đến vết thương trên người, hoảng hốt đứng dậy phải rời đi, cho dù chân bị đá không đi được, anh ta cũng rút chân nhanh chóng rời đi.

Hứa Trạch thấy nam nhân không biết sống chết bỏ đi thì không vui hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Nguyễn Thành, một bộ người lớn cảnh cáo, "Không cần nói chuyện với người lạ, bọn họ đều là người xấu, họ thấy em ngốc thế này, nên muốn đem em bán đi đó".

Nguyễn Thanh dừng một chút, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, "Em đã biết."

Hứa Trạch thấy em trai ngoan ngoãn nghe lời liền đồng ý, đem nước đưa tới trước mặt Nguyễn Thanh, "Uống đi."

Nguyễn Thanh hai tay cầm xiên nướng,cũng không có nhận lấy nên định mở miệng từ chối.

Hứa Trạch chợt bừng tỉnh, nhận ra bộ dạng của cậu, liền hạ quyết tâm đi lấy lại nước, trước tiên vặn nắp bình, sau đó đưa đến bên miệng Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh: "......"

Đại khái là Nguyễn Thanh nửa ngày không nhúc nhích, Hứa Trạch cau mày đem em trai lại gần một chút, "Sao không uống? Không khát sao?"

Nguyễn Thanh có thể nói không đói, nhưng không cách nào nói không khát, cuối cùng tìm cớ là khát nước.

Hơn nữa, ánh mắt của người đàn ông này cũng không phải là một anh trai tốt, một khi cậu nhận ra không đúng, sợ là liền xong rồi.

Nguyễn Thanh đưa xiên nướng cho Hứa Trạch, sau đó duỗi tay tiếp nước, uống vài hớp.

Hứa Trạch nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên đồ uống của em trai mình, và hơi cúi đầu để nhìn rõ hơn.

Rõ ràng là một bộ muốn cho người ta hôn tư thế.

Để duy trì mối quan hệ anh em giả tạo này, Nguyễn Thanh chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên, hôn lên mặt anh.

"Không đúng." Hứa Trạch có chút bất mãn, chỉ chỉ môi mỏng của hắn, "Là hôn ở nơi này."

Mặc dù cơ thể và khuôn mặt rất thoải mái, nhưng không có cảm giác ngứa ngứa.

Nguyễn Thanh cúi đầu tránh đi tầm mắt của Hứa Trạch, "A Trạch ca ca, em không thể hôn nơi đó....

Từ Trạch nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, "Vì cái gì?"

Nguyễn Thanh thấp giọng giải thích, "Bởi vì chỉ có hai người yêu nhau mới có thể làm loại chuyện này."

Hứa Trạch đàng hoàng mở miệng, ngữ khí tràn đầy bá đạo, "Vậy em yêu anh."

"Hơn nữa, anh là anh trai của em, em cần phải yêu anh."

Nguyễn Thanh nghẹn ngào, khẽ lắc đầu, "A Trạch ca ca, không phải cái này a, huynh đệ chính là quan hệ thân cận, nhưng không thể làm loại chuyện mà người yêu với nhau mới có thể làm được."

Hứa Trạch nghĩ, "Vậy bây giờ chúng ta là người yêu của nhau."

Đứa nhỏ thật giỏi lừa gạt, hiển nhiên, phía trước mọi chuyện đều thuận lợi.

Nguyễn Thanh cụp mắt xuống, có chút khó xử mở miệng, "...... A Trạch ca ca, hai nam không thể trở thành người yêu, chỉ có thể một nam một nữ."

Hứa Trạch nhíu mày, ngay cả khuôn mặt tuấn mỹ tuấn cũng nhăn lại thành một đoàn, thoạt nhìn có vẻ cổ quái buồn bã cùng bối rối.

Hắn suy nghĩ nửa ngày, rốt cục hai mắt sáng lên, ngữ khí tràn đầy vui mừng cùng kích động, tựa hồ vui vẻ tìm được cho mình giải pháp.

"Em không phải nữ nhi cũng không sao."

Nguyễn Thanh lần nữa lắc đầu, trầm giọng mở miệng, "Ta, ta là nam..."

Hứa Trạch hoàn toàn không nghe Nguyễn Thanh nói, tiếp tục hưng phấn mở miệng, "Anh đã từng nghe Kỷ tiền bối nói, chỉ cần cắt đứt phía dưới của nam nhân, tôi có thể biến nam tử thành nữ tử rồi."

"Như vậy chúng ta có thể trở thành người yêu!"

Hứa Trạch càng nói càng hưng phấn, nói xong ánh mắt vẫn dán vào nơi nào đó của Nguyễn Thanh, một bộ háo hức muốn thử biểu tình, tựa hồ giây sau liền sẽ động thủ.

Không cảm thấy mệnh lệnh của chính mình có bao nhiêu khiến người khác khiếp sợ cùng tàn nhẫn, không hề có suy xét về cảm thụ của người khác.

Biểu tình của Nguyễn Thanh hiếm thấy cứng đờ, tầm mắt dừng lại ở nơi nào đó, Hứa Trạch nuốt một ngụm nước bọt, sau đó lặng lẽ lui về phía sau một bước, chớp chớp miệng, ngữ khí có chút bất đắc dĩ, "...... Kỳ thật hai nam nhân...... Không phải là không thể trở thành người yêu......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play