Edit: Hiickan

Dù có nguỵ trang đến đâu thì chiều cao với bộ dáng không thể thay đổi, huống chi Nguyễn Thanh cũng không có ngụy trang.

Hơn nữa trên cổ cậu còn vết thương, rõ ràng đến nỗi chỉ cần đối mặt liền nhận ra.

Biện pháp tốt nhất chính là đi không vững, không cần đụng vào cùng nhau, Nguyễn Thanh rũ mắt giấu đi thần sắc đáy mắt.

"A." Thiếu niên tựa hồ không quen với nơi đông người, cho nên khẩn trương đến mức bước đầu tiên lên cầu thang liền không cẩn thận.

Bác sĩ phản ứng rất nhanh, ôm eo Nguyễn Thanh ngay khi cậu ngã xuống, dùng sức ấn cậu vào lòng ngực, không làm cậu ngã trên mặt đất.

Thiếu niên thân thể run nhè nhẹ, vẻ mặt sợ hãi trốn trong lòng ngực bác sĩ, dường như bị doạ sợ rồi.

Bác sĩ một bàn tay có thể ôm hết eo thon của thiếu niên, một bàn tay ôn nhu vỗ vỗ đầu thiếu niên, trấn an người trong lòng ngực: "Không có việc gì, như thế nào lại không cẩn thận như vậy."

Thiếu niên vùi đầu góc độ vừa đủ để che vết thương trên cổ từ phía sau nhìn hoàn toàn chính là một thiếu niên mảnh khảnh.

Cho nên Kỷ Ngôn không chút để ý đi xuống tầng, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn ba người, lập tức đi xa.

Nhưng thật ra Ôn Lễ đã quay lại, liếc hắn một cái.

Nguyễn Thanh nghe được tiếng bước chân càng ngày càng xa, mới ngượng ngùng từ bác sĩ trong lòng ngực rời khỏi tới, con ngươi mang theo một tia nghĩ mà sợ, "Xin, xin lỗi, tôi không chú ý tới dưới chân, cảm ơn anh, bác sĩ."

Nguyễn Thanh lùi dần, Ôn Lễ thân sĩ thu hồi tay, cười: "Đều đã ra ngoài, cũng đừng kêu tôi là bác sĩ, tôi kêu Ôn Lễ, so với em lớn hơn vài tuổi, em có thể kêu tôi là Ôn Lễ ca ca."

Ôn Lễ nói xong cũng không có cho Nguyễn Thanh cơ hội cự tuyệt, liền lập tức hỏi: "Đúng rồi, tôi còn không biết em tên gì?"

Nguyễn Thanh nhút nhát sợ sệt mở miệng: "Diệp Thanh."

Bác sĩ cười: "Diệp Thanh, thật là cái tên dễ nghe, rất thích hợp với em."

Nguyễn Thanh bị khen có chút thẹn thùng, cũng có chút vui vẻ, cậu nhìn thoáng qua người trước mặt, nhỏ giọng mở miệng: "Tên bác sĩ cũng rất êm tai."

Ôn Lễ rất hào phóng tiếp nhận: "Cảm ơn khích lệ."

Hắn nói xong liền dừng lại, tiếp theo tiếp tục nói: "Tôi rất vui khi nghe em nói như vậy."

Ôn Lễ đang nói những lời này liền đè thấp thanh âm vài phần, tiếng nói trầm thấp khàn khàn mang theo một loại cảm giác gợi cảm, thậm chí mang theo ý cười rõ ràng, dường như muốn khắc sâu vào tận đáy lòng, làm người không nhịn được theo bản năng sa vào trong đó.

Giống như một con Khổng Tước xoè đuôi, mang theo một chút dụ dỗ.

Thiếu niên nghe được thanh âm trong nháy mắt hoảng hốt, mặt lại một lần đỏ ửng, cũng may đeo khẩu trang, không đến mức bị người nhìn ra.

Nhưng người xem phòng phát sóng trực tiếp bị chọc tức đến chết.

【 thật mẹ nó không biết xấu hổ, một bên cự tuyệt vợ của ta tỏ tình, một bên vẫn luôn câu dẫn vợ của ta! 】

【 kỹ nữ, chết còn một hai phải lập đền thờ trinh tiết! Khanh Khanh vì cái gì thích ngươi, trong lòng ngươi còn không rõ sao? 】

【 thôi miên đến thích cũng kêu thích!? Tất cả lừa mình dối người! 】

Lúc này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hai người thuận lợi tới tầng hai, tiến vào phòng.

Phòng cách âm hiệu quả rất tốt, trên cơ bản không nghe được tiếng gì ở bên ngoài.

Người phục vụ mang thức ăn lên rất nhanh, cơ hồ hai người ngồi xuống thức ăn bắt đầu được mang lên, thậm chí không có giai đoạn gọi món.

Như được đặt trước vậy.

||||| Truyện đề cử: Bệnh Phú Quý |||||

Đồ ăn rất nhiều, cơ hồ đầy bàn ăn, Ôn Lễ đầu tiên gắp cho Nguyễn Thanh chút đồ ăn để trước đĩa của cậu: "Nhà hàng này hương vị không tồi, em thử xem, có hay không là kiểu em thích?"

Nguyễn Thanh thói ở sạch không tính là nhẹ, cậu không thích đồ vật bị dơ hoặc không thích người khác chạm vào đồ.

Ví dụ như người khác gắp cho cậu đồ ăn.

Nhưng Nguyễn Thanh vẫn cúi đầu, kẹp lên đồ ăn Ôn Lễ gắp cho cậu ở cái đĩa, cậu cắn một ngụm, sau đó ánh mắt sáng ngời: "Ăn rất ngon."

"Thích thì ăn nhiều một chút." Ôn Lễ lại lần nữa gắp chút đồ ăn cho Nguyễn Thanh: "Đúng rồi, cảm giác kêu Diệp Thanh có chút xa lạ, tôi có thể kêu em là A Thanh được không?"

Nguyễn Thanh đỏ mặt gật đầu: "Có...có thể."

Ôn Lễ cười, lại lần nữa gắp cho Nguyễn Thanh chút đồ ăn nhưng chính mình lại không ăn.

Hai người một người gắp một người ăn, nhưng không khí rất hài hòa, quan hệ dường như cũng được kéo lại gần không ít.

Ôn Lễ lột tôm, đưa tới trước mặt Nguyễn Thanh, dường như muốn đút cho cậu: "A Thanh, em nếm thử cái này, cái này cũng ăn rất ngon."

Nguyễn Thanh nhìn tôm trước mắt dừng một chút, sau đó xấu hổ nhìn về phía Ôn Lễ: "Ôn Lễ ca ca, anh đừng chỉ cho em ăn, anh cũng ăn đi."

"Em nếm thử trước xem." Ôn Lễ cười, lại đưa qua một chút, cơ hồ đưa tới bên môi Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh tôm nhìn trước mắt, hai mắt long lanh, đỏ mặt, hơi há mồm đem tôm cắn.

Ôn Lễ nhìn thiếu niên ngoan ngoan há mồm đem tôm cắn vào trong miệng, khi cậu há mồm thấy được hàm răng trắng, cùng với đầu lưỡi phấn hồng.

Thiếu niên ăn rất lịch sự, khẩu trang khi ngồi xuống cũng đã bỏ, lộ ra gương mặt tinh xảo, lông mi dài, đôi mắt linh động dường như có thể nói.

Con tôm có chút to, cắn hết con tôm miệng Nguyễn Thanh phồng to lên, tức khắc giống y hệt hamster, đáng yêu đến mức không nhịn được.

Ôn Lễ nhìn chằm chằm môi thiếu niên, ánh mắt tối sầm lại, hắn hơi nghiêng người về phía cậu.

Hắn duỗi tay nâng cằm thiếu niên, hơi dùng sức làm mặt cậu hướng về phía hắn.

Nguyễn Thanh bỗng nhiên bị xoay đầu, mờ mịt nhìn về phía hắn: "Làm sao vậy?"

"Trên mặt dính em dính thứ gì đó." Ôn Lễ cười duỗi tay, ở bên môi thiếu niên nhẹ nhàng xoa xoa.

Nguyễn Thanh mở to hai mắt nhìn, nhanh chóng cầm lấy khăn giấy trên bàn xoa xoa mặt, đỏ mặt thấp giọng nói nhỏ:"Cảm ơn Ôn Lễ ca ca."

Hai người rõ ràng mới quen biết nhau không lâu, nhưng không khí lại ái muội không thôi, căn bản không giống quan hệ bình thường, càng giống như vừa mới xác định quan hệ yêu nhau.

Trên thực tế từ lúc Nguyễn Thanh bắt đầu ăn, ánh mắt Ôn Lễ chưa từng dời khỏi người cậu, thậm chí tràn ngập tia xâm lược, tầm mắt dừng lại ở cổ áo thiếu niên dường như muốn đem người trước mặt lột sạch.

Nhưng khi thiếu niên ngẩng đầu nhìn qua, lại khôi phục bộ dáng ôn nhu, không lộ ra tí gì.

Cửa phòng cũng không đóng lại, là loại cửa bình phong*, ngay khi tầm mắt Ôn Lễ càng ngày càng làm càn, ngoài cửa bỗng nhiên có người đi vào.

Người đàn ông đi vào nhìn không khí hài hòa giữa hai người, nhẹ giọng nói: "Xem ra tôi tới không khéo."

Nguyễn Thanh nghe được giọng nói có chút quen thuộc cứng lại, giây lát khôi phục bình thường, cũng không có ngẩng đầu, tiếp tục ăn.

Người đàn ông tiến vào là Cố Chiếu Tây, Nguyễn Thanh cũng không sợ hãi, bởi vì lần trước cậu chưa đắc tội với hắn.

Tuy rằng nói cậu vay tiền, nhưng từ đầu tới cuối không có lưu lại thẻ ngân hàng hoặc là chuyển khoản, tự nhiên không mượn thành công.

Nói cách khác cậu cùng Cố Chiếu Tây không có quan hệ gì.

Hơn nữa dù hắn là sát thủ " Phòng Livestream Khủng Bố", có Ôn Lễ ở đây, hắn cũng không có khả năng động thủ.

Cho nên Nguyễn Thanh trực tiếp bơ người đằng trước, tiếp tục ăn đồ.

Ôn Lễ cũng không ngẩng đầu, tiếp tục gắp đồ ăn cho Nguyễn Thanh, bất quá nhưng hắn đáp lại Cố Chiếu Tây, thanh âm trước sau như một, rất ôn nhu: "Xác thật không khéo."

Cố Chiếu Tây tư thái cao nhã kéo ghế dựa bên cạnh Nguyễn Thanh, đem quần áo trên tay để sang ghế bên cạnh, tiếp theo ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bên kia Nguyễn Thanh là Ôn Lễ: "Ôn bác sĩ không ngại cùng tôi ăn cùng đi?"

Cố Chiếu Tây tuy rằng nói câu nghi vấn, nhưng trên thực tế cũng chỉ thông báo một tiếng, căn bản là không có chờ Ôn Lễ đồng ý.

Qua cuộc đối thoại rõ ràng hai người này quen biết nhau, Nguyễn Thanh ghé mắt nhìn thoáng qua Ôn Lễ, thật quá trùng hợp.

Giang Tứ Niên biết hắn, Cố Chiếu Tây cũng biết hắn.

Ôn Lễ cười lắc đầu: "Đương nhiên không ngại."

Cố Chiếu Tây sau khi Ôn Lễ nói xong, liền nhìn về phía thiếu niên đang cúi đầu: "Tiền, còn muốn sao?"

Nguyễn Thanh liền ngưng lại, đầu tiên nhanh chóng ngẩng đầu nhìn trộm Ôn Lễ, thấy hắn không lộ ra biểu tình không tốt, mới ngượng ngùng hướng về phía Cố Chiếu Tây lắc đầu, có chút xấu hổ nhỏ giọng nói: "Không cần, cảm ơn."

Ở trước mặt người mình thích bị người ta hỏi cho vay tình, xác thật sẽ rất xấu hổ.

Nhưng Cố Chiếu Tây dường như không biết thiếu niên đang xấu hổi, hắn quan tâm mở miệng: "Vậy em có tiền sao? Em không cần cậy mạnh, nếu cần tiền, lúc nào cũng có thể nói với tôi."

Nguyễn Thanh càng xấu hổ, con ngươi mờ mịt sương mù, nhéo chiếc đũa, tay có chút trở nên trắng: "Không cần."

Cố Chiếu Tây tựa hồ không để ý bầu không khí, nghĩ nghĩ tiếp tục mở miệng nói: "Vậy em tính toán xử lý sự tình trên mạng như thế nào?"

Lần này, đôi tay thiếu niên không chỉ trắng bệch, khuôn mặt vừa mới bởi vì thẹn thùng mà đỏ mặt cũng trắng vài phần, nhìn qua rất đáng thương.

Xác thật cũng rất đáng thương, nếu ở người thích trước mặt lộ ra bộ mặt âm u xấu xí, người đó nhất định sẽ dùng vẻ mặt chán ghét nhìn cậu.

Đừng nói theo đuổi, ngay cả ôn nhu hiện tại cũng không chiếm được.

Đại khái thiếu niên cũng rõ ràng điểm này, tức khắc mặt càng thêm trắng vài, chiếc đũa trong tay cũng cầm không xong.

Ôn Lễ thấy thiếu niên bỏ đũa xuống, nhướng mày nói: "Trên mạng xảy ra gì?"

Nguyễn Thanh cúi đầu, cắn môi dưới, cảm thấy xấu hổ, giọng nói mang theo một chúc khóc nghẹn ngào: "Không, không có gì."

Cố Chiếu Tây đang chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên cảm giác chính mình góc áo bị nắm.

Là bàn tay thiếu niên, lúc này lôi kéo góc áo Cố Chiếu Tây không bỏ.

Cố Chiếu Tây ghé mắt nhìn đôi mắt đỏ ửng nhìn về hắn, đôi môi khẽ mím lại, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy uỷ khuất cùng cầu xin.

Cậu khẩn cầu hắn đừng nói nữa.

Cố Chiếu Tây nhướng mày, không tiếp tục mở miệng.

Nhưng nhờ khăn trải bài che đậy, hắn bắt được tay của thiếu niên.

Tay bị người bắt lấy, Nguyễn Thanh mở to hai mắt nhìn, theo bản năng muốn rút ra.

Tay thiếu niên cũng không lớn, nhưng tinh tế thon dài, ôn nhuận trắng nõn, đốt ngón tay rõ ràng, rất gầy nhưng sờ lên lại mềm mại, làm hắn luyến tiếc buông ra.

Cho nên khi thiếu niên giãy giụa muốn lùi về sau, Cố Chiếu Tây cũng không theo mong muốn cậu, thậm chí dùng sức nắm, ngón tay cái cọ xát mu bàn tay thiếu niên, mang theo vài phần ái muội không rõ.

Thiếu niên càng dùng sức giãy giụa, nỗ lực muốn rút tay về.

Cố Chiếu Tây cười khẽ, nhìn về phía Ôn Lễ thong thả ung dung mở miệng: "Ôn bác sĩ không biết sao? Gần đây trên mạng......"

Thiếu niên nghe được nội dung Cố Chiếu Tây nói, mở to hai mắt nhìn, ngay lập tức không dám giãy giụa, cứng đờ ngồi ở trên ghế.

Nhận thấy được thiếu niên cứng đờ, Cố Chiếu Tây như có như không cười khẽ một tiếng, tiếp theo tiếp tục nói: "Trên mạng gần nhất có vị minh tinh thất đức, nháo đến rất lớn, vừa hay là minh tinh Diệp Thanh thích, cho nên tôi tùy tiện hỏi một chút."

Ôn Lễ nhìn về phía Nguyễn Thanh: "Là như vậy sao?"

"Đúng vậy." Thiếu niên dường như không am hiểu nói dối, chột dạ cúi đầu, không dám nhìn Ôn Lễ.

Cũng không dám giãy giụa, sợ người bên cạnh tiếp tục nói gì.

Cố Chiếu Tây tinh tế thưởng thức tay thiếu niên, từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay, lại đến lòng bàn tay mềm mại.

Thiếu niên dường như không làm việc gì nặng, lòng bàn tay tinh tế mềm mại, hơi dùng sức ấn xuống, sờ lên rất thoải mái.

Bởi vì duyên cớ khăn trải bàn, không những Ôn Lễ không nhìn thấy động tác Cố Chiếu Tây, ngay cả khán giả phòng phát sóng trực tiếp cũng không nhìn thấy động tác của hắn.

Cho nên trừ bỏ đương sự, không có người thứ ba nhìn thấy động tác của Cố Chiếu Tây, chỉ cảm giác không khí có chút quái dị.

Ôn Lễ đối với Cố Chiếu Tây nói về minh tinh cũng không tiếp tục theo đuổi vấn đề này, tựa hồ không có hứng thú với vấn đề đó, hắn nhìn về phía Nguyễn Thanh, ôn nhu mở miệng: "A Thanh không ăn sao?"

Nguyễn Thanh hơi nhấp môi, nhỏ giọng mở miệng: "No rồi, Ôn Lễ ca ca ăn đi."

Nguyễn Thanh ăn không nhiều, nhưng cũng không ít lắm, nói no rồi cũng không có vấn đề gì.

Ôn Lễ toàn bộ hành trình đều ở gắp cho Nguyễn Thanh, chính mình cũng chưa ăn gì, cho nên khi hắn nghe thấy Nguyễn Thanh nói no rồi mới cầm lấy chiếc đũa thong thả ung dung ăn lên.

Trong lúc nhất thời an tĩnh, không khí có chút quỷ dị.

Cố Chiếu Tây bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Lễ, cười nói: "Ôn bác sĩ buổi chiều hẳn còn có việc đi?"

Ôn Lễ cảm thấy Cố Chiếu Tây tươi cười có vài phần chướng mắt, hắn lễ phép cười: "Không sao, tôi không bận lắm, làm sao vậy?"

"Không có, tôi nghĩ Ôn bác sĩ nếu có việc bận, một lát nữa tôi sẽ đưa Thanh Thanh về nhà." Cố Chiếu Tây nói xong rồi nhìn về phía Nguyễn Thanh: "Vừa lúc tôi có việc tìm em ấy."

"Không cần phiền cậu, bây giờ tôi vẫn có thời gian, hơn nữa lúc trước tôi đáp ứng A Thanh muốn đưa em ấy về nhà." Ôn Lễ cười, ôn nhu nhìn về phía Nguyễn Thanh: "Đúng không, A Thanh?"

Khi Nguyễn Thanh thẹn thùng chuẩn bị gật đầu, tay bị Cố Chiểu Tây nắm lấy hơi dùng sức nhéo nhéo, mang theo một ý vị cảnh cáo.

Nguyễn Thanh mở to hai mắt, có chút hoảng loạn ngẩng đầu nhìn về phía Cố Chiếu Tây.

Cố Chiếu Tây thấy Nguyễn Thanh nhìn qua, nghiêng đầu về phía cậu, lộ ra một nụ cười xán lạn.

Nhưng dù đó là nụ cười xán lạn, cũng không thể che giấu trong đó mang theo uy hiếp cùng cảnh cáo.

Nếu Nguyễn Thanh không nghe theo hắn nói, hắn sẽ những điều gì không nên nói trước mặt Ôn Lễ.

Nguyễn Thanh tức khắc đuôi mắt ửng đỏ, lông mi dài khẽ rung động, ủy khuất cùng khổ sở cơ hồ muốn làm cậu khóc.

Nhưnglúc này cậu không thể không cúi đầu, theo ý tứ Cố Chiếu Tây nhỏ giọng mở miệng: "Em không muốn làm phiền Ôn Lễ ca ca, em...em có thể tự trở về."

"Nơi này cách địa phương em ở quá xa." Cố Chiếu Tây có chút không đồng ý "Vẫn là tôi đưa em đi, em biết công việc của tôi chỉ làm vào buổi tối, ban ngày cũng không có việc gì."

Cố Chiếu Tây một bộ đều bộ dáng suy nghĩ vì thiếu niên, thoạt nhìn thập phần săn sóc, nhưng dưới bàn lại tiếp tục thưởng thức bàn tay thiếu niên, cùng biểu hiện thân sĩ bên ngoài hắn thể hiện ra hoàn toàn bất đồng.

Nguyễn Thanh hốc mắt đầy nước mắt, đại khái sợ bị người phát hiện, đầu cúi càng thấp: "Cảm ơn Cố tiên sinh."

Ôn Lễ tươi cười nhạt dần, hắn buông xuống chiếc đũa, cầm lấy khăn giấy xoa miệng: "Đưa A Thanh trở về đối với tôi không phải việc phiền phức gì hết, huống hồ Cố tiên sinh công viễ đặc thù, tôi cũng không dám đem A Thanh giao trên tay cậu, vẫn là tôi đưa A Thanh trở về."

Cố Chiếu Tây tươi cười cũng phai nhạt: "Ôn bác sĩ nói đùa, lời anh nói chẳng khác tôi cùng đám người xấu giống nhau."

Ôn Lễ cười: "Đi quán bar không nhất định đều là đứa trẻ hư, nhưng đứa trẻ ngoan sẽ không đi quán bar."

"Huống chi quá bar Cố tiên sinh không giống những quán bar khác, nếu A Thanh theo cậu học không khí không tốg cùng thói quen, điều đó có thể không tốt."

Cố Chiếu Tây nhàn nhạt nhìn thoáng qua Ôn Lễ, thong thả ung dung mở miệng: "Quán bar bất quá chỉ là chỗ ăn chơi mà thôi, Ôn bác sĩ cũng không nên mang thành kiến, hơn nữa tôi chính là công dân tuân thủ pháp luật, có thể dạy hư Thanh Thanh cái gì?"

Hai người tuy rằng đều bộ dáng mỉm cười, nhưng không khí lại có chút khẩn trương, luôn có một loại cảm giác hai người đối chọi gay gắt, làm Nguyễn Thanh có chút cảm giác ngồi như kim châm.

"Cố tiên sinh sẽ không thật sự cảm thấy quán bar là chỗ ăn chơi chính quy đi?" Ôn Lễ nhịn không được cười, tươi cười phảng phất mang theo châm chọc nhàn nhạt, nhưng nhìn kỹ lại vẫn ôn nhu như cũ.

Cố Chiếu Tây vẻ mặt vô tội: "Chẳng lẽ không phải sao? Quán bar xác thật chính là chỗ ăn chơi chính quy, tôi còn có giấy phép buôn bán đó."

Nụ cười Ôn Lễ vẫn không thay đổi: "Cố tiên sinh vẫn cùng A Thanh bảo trì khoảng cách, rốt cuộc A Thanh cùng Cố tiên sinh cũng không phải người cùng một thế giới, anh làm như vậy chỉ mang đến cho A Thanh nhiều rắc rối."

Cố Chiếu Tây lộ ra nụ cười đầy ẩn ý: "Ôn bác sĩ và Thanh Thanh cũng không phải người cùng một thế giới sao? Không phải cũng ở chung rất tốt sao."

Ôn Lễ cười lắc lắc đầu: " Tôi cùng anh bất đồng, tôi có nghề nghiệp chính quy, cũng sẽ không đi vài chỗ không sạch sẽ."

Cố Chiếu Tây cười, ý có điều chỉ mở miệng:"Có nghề nghiệp chính quy lại không đại biểu cái gì, rốt cuộc tri nhân tri diện bất tri tâm*, có chút người thoạt nhìn sạch sẽ, trên thực tế bên trong dơ bẩn không thôi."

(* Tri nhân trị diện bất tri tâm: biết mặt, biết người nhưng không biết lòng dạ bên trong)

"Vậy không cần Cố tiên sinh quan tâm, người quen biết tôi đều biết tôi là người như thế nào."

"Công việc bác sĩ bận rộn, người bình thường sợ không có cơ hội tìm hiểu, có thể hiểu biết đều là người bệnh, người không mắc bệnh có thể đừng quấy rầy vẫn là tốt hơn"

"Không vội, lại nói ở cùng A Thanh như thế nào lại quấy rầy? Chúng tôi dù sao cũng là bạn bè."

"Bất quá mới nhận thức nửa ngày, như thế nào đã coi là bạn bè?"

Hai người nói rất nhiều đều mang ám chỉ, đến cuối cùng nụ cười hai người trên mặt đều rất giả tạo.

Mà Nguyễn Thanh ở bên cạnh nỗ lực giảm bớt sự tồn tại của bạn thân, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

"Có phải hay không là bạn bè trong thời gian ngắn chỉ cần A Thanh cảm thấy là đươcj." Ôn Lễ động tác cao nhã đổ một ly trà, đưa tới trước mặt Nguyễn Thanh: "A Thanh, em nói đúng không?"

Nguyễn Thanh: "...... Vâng, đúng vậy."

Nguyễn Thanh nói xong câu đó, tay lại bị nhéo một chút, tựa hồ là ở bất mãn câu trả lời của cậu.

Nguyễn Thanh khẩn trương lại bất an, không dám nói cái gì nữa.

Cố Chiếu Tây nhìn thoáng qua thiếu niên đáng thương bên cạnh, tươi cười nhàn nhạt: "Bạn bè mà thôi, cũng không phải quan hệ đặc thù."

Ôn Lễ cười, cười thập phần ôn nhu: "Nhưng không chỉ dừng lại quan hệ bạn bè, A Thanh lúc trước còn tỏ tình với tôi."

Ôn Lễ ngữ khí không có gì biến hóa, nhưng nghe lại cảm thấy hắn đang khoe khoang.

Cố Chiếu Tây cười như không cười, "Sợ đó chỉ là hiểu lầm của Ôn bác sĩ, Thanh Thanh còn nhỏ, không phân biệt được đâu là thích."

"Em nói đúng không? Thanh Thanh?"

Thiếu niên bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, một cử động nhỏ cũng không dám.

Ở góc độ tất cả mọi người không nhìn thấy, một vật bén nhọn đụng vào bên eo thiếu niên.

Dường như là dao, Cố Chiếu Tây trước mặt không biết khi nào lấy con dào dùng cơm trên bàn.

Cố Chiếu Tây thấy Nguyễn Thanh nhìn qua, lộ ra một nụ cười xán lạn.

Nguyễn Thanh há miệng thở dốc, bởi vì kinh hoàng cùng sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng, thần sắc cậu hiện ra một tia giãy giụa, cuối cùng cắn răng run rẩy mở miệng: "...... Không phải."

Thiếu niên nói quá nhỏ, Cố Chiếu Tây không nghe rõ: "Cái gì?"

Nguyễn Thanh hốc mắt liền, liền tính là sợ hãi đến rung động, cũng cố chấp mở miệng, thanh âm so vừa rồi to hơn vài phần: "Không phải......"

Ôn Lễ nghe được thiếu niên phản bác cười cười: "A Thanh xác thật nhỏ, nhưng không ngốc như Cố tiên sinh nghĩ."

Ánh mắt Cố Chiếu Tây trở nên lạnh lẽo, giây lát lại khôi phục bình thường, thậm chí còn buông lỏng tay của thiếu niên.

Nguyễn Thanh nhanh chong rút tay về.

Khi cậu nhẹ nhàng thở ra, đùi cậu bỗng nhiên bị thứ gì chạm vào, cậu theo bản năng tránh đi.

Nhưng ngay sau đó đồ vật kia lại sờ soạng có xu hướng tiếp tục đi lên.

Đó là...... Tay.

Nguyễn Thanh mở to hai mắt nhìn, đồng tử hơi co lại, mang theo một tia không dám tin tưởng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Chiếu Tây.

Cố Chiếu Tây thần sắc nhàn nhạt cùng Ôn Lễ tiếp tục nói chuyện với nhau, dường như không có cái gì xảy ra.

Ba người ngồi đều không quá xa, động tác quá lớn khẳng định sẽ khiến cho người khác chú ý.

Cho nên Nguyễn Thanh chỉ có thể cúi đầu, tùy ý động tác của người nào đó.

Nhưng người nào đó một chút không biết thu liễm, càng hướng lên trên, Nguyễn Thanh đột nhiên đứng lên.

Hai người bên cạnh đều nhìn về phía Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh mặt trở nên trắng, cậu hoảng loạn há miệng thở dốc: "Em...em đi toilet một chút."

Trong phòng cũng có toilet, nhưng thiếu niên dường như không biết, nói xong liền trực tiếp chạy ra khỏi phòng.

Nguyễn Thanh lao ra phòng sau đó đeo khẩu trang lên, theo sự chỉ dẫn của người phục vụ vào nhà vệ sinh công cộng.

Bởi vì trong phòng có nhà vệ sinh, cho nên vệ sinh công cộng cơ bản không có ai.

Nguyễn Thanh đứng ở bồn tiểu, động tác thong thả, có chút thất thần.

Cậu không nghĩ phản lại lời nói của Cố Chiếu Tây, nhưng làm theo lời của Cố Chiểu Tây có nghĩa là cậu đã phủ định việc cậu thích bác sĩ.

Cậu đã vi phạm nội dung thôi miên, cậu không có cách nào phản kháng lại lực lượng thôi miên, cho nên đại não đã phản bác lại lý trí của cậu.

Đây chính là thích đến mức nguyện ý đi tìm chết?

Nguyễn Thanh rũ mắt, xem ra cho dù là tử vong cũng không thể vi phạm nội dung thôi miên, cho dù là cậu có lý trí.

Bởi vì Nguyễn Thanh thất thần, bên cạnh tới một người cũng không chú ý, hoặc là nói đúng không để ý.

Rốt cuộc đây là WC nam, cùng nhau vào WC cũng sẽ không quá xấu hổ.

Nhưng Nguyễn Thanh đang đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên cảm nhận được tầm mắt mãnh liệt.

Nguyễn Thanh khẽ liếc sang người bên cạnh, sau đó thân thể nháy mắt cứng đờ, cả người lông tơ dựng đứng.

Là Kỷ Ngôn! Hắn như thế nào xuất hiện ở đây!?

Càng đáng sợ hơn chính là, Kỷ Ngôn cũng khẽ liếc cậu, nhưng xem không phải nhìn mặt cậu, mà là xem vị trí quần của cậu... chuẩn bị kéo xuống.

Dường như đang chờ động tác của cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play