Dù nghĩ như vậy, nhưng Nhiễm Chính vẫn không thể không giả một bộ dáng kiên nhẫn kéo Phù Niệm Niệm đứng dậy, hắn cũng không nghe Phù Niệm Niệm nói nhiều, chỉ cho người lui xuống lại gọi Mạt Lỵ lấy chút thuốc cao, rồi đóng cửa lại.

Trên cổ tay Phù Niệm Niệm vết bầm tím rõ ràng, búi tóc thì nghiêng nghiêng vẹo vẹo đỏ sang một bên, tóc mai buông xuống trước mặt lòa xòa. Nhiễm Chính không nói một lời, chỉ là tỉ mỉ thay nàng chỉnh lại y phục, lại đem tóc mai nàng vén sang hai bên.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Phù Niệm Niệm liếc mắt một cái thấy bóng lưng Mạt Lỵ rời đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.

"Thiếu phó.." Phù Niệm Niệm thì thầm.

Nếu như Nhiễm Chính thật là một thanh đao khảm vàng nạm ngọc, đã giết người vô số quản chuyện triều đình, vậy hắn tuyệt đối không nên có phản ứng này. Cho dù là nhìn thấu Phù Niệm Niệm bịa đặt, đối với nàng đùa cợt một phen, hay là đem chuyện này tin là thật triệt để đối với Tô Huyên khai đao, Phù Niệm Niệm đều suy nghĩ qua, nhưng bây giờ phản ứng Nhiễm Chính lại đều không phải là cả hai cái mà nàng nghĩ.

Phù Niệm Niệm nhìn ánh mắt hắn chuyên chú, đột nhiên nội tâm dâng lên một cỗ sợ hãi, mọi chuyện tựa như cũng giống lúc đầu, Nhiễm Chính người này quá sâu, nàng cái gì cũng nhìn không ra. Cho dù đã gả vào Nhiễm phủ nhiều ngày, nàng thậm chí đều không thể biết được Nhiễm Chính yêu thích cái gì, không hiểu rõ cảm xúc của Nhiễm Chính, không biết hắn lúc nào là vui vẻ lúc nào là tức giận.

"Ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng ta không chịu được ủy khuất này." Phù Niệm Niệm lẳng lặng tránh đi ánh mắt Nhiễm Chính.

Nhiễm Chính cách nàng rất gần, tựa như khoảng cách động phòng ngày đó, gần đến nỗi Phù Niệm Niệm có thể cảm giác được hơi thở của hắn. Nhưng phản ứng của Nhiễm Chính khiến Phù Niệm Niệm không hiểu ra sao, nàng đang muốn nói vài câu thăm dò, Nhiễm Chính chợt đưa ngón trỏ ra ngăn ở trước môi.

"Xuỵt.."

Phù Niệm Niệm sững sờ, đối diện ánh mắt Nhiễm Chính quăng tới, bên trong ánh mắt của hắn phảng phất mang ý cười nhìn rõ hết thảy.

Phù Niệm Niệm không có đem chuyện này tính trên một mình Nhiễm Chính, những hành vi này của nàng trong phủ không có khả năng không bị truyền đi, tới lúc đó Tô Huyên tất nhiên liền sẽ cõng trên lưng cái thanh danh này, ai cũng không tẩy sạch.

Nhiễm Chính nếu là chịu quản, thì không thể tốt hơn.

Nhiễm Chính nếu là mặc kệ, thì chuyện này sẽ là triệt để phân rõ ranh giới giữa Phù Niệm Niệm và Tô Huyên.

Nhưng phản ứng Nhiễm Chính lại làm cho nàng thấy ngoài ý muốn, Phù Niệm Niệm một chút cũng nhìn không ra Nhiễm Chính đến tột cùng là muốn thế nào. Dưới cơn nóng giận bỏ mình? Nếu vậy cùng lắm thì mang theo Bạch Trà cùng Nhuyễn Nguyễn đến Y Hạc Quán dung thân, hay là bởi vậy triệt để cùng Tô Huyên vạch mặt giằng co trên triều đình? Nhiễm Chính Tô Huyên lưỡng bại câu thương, nàng Phù Niệm Niệm cũng không có bất luận tổn thất gì.

Phù Niệm Niệm mỗi một bước đều tính toán tỉ mỉ qua, vô luận như thế nào đều sắp xếp tốt đường lui cho mình.

Chuyện trên triều Phù Niệm Niệm không rõ, nhưng nàng nhớ kỹ đời trước Thái tử bởi vì phạm sai lầm từng bị Hoàng đế phạt ra khỏi kinh thành đi đôn đốc công trình thuỷ lợi, mà Tô Huyên đã mất đi chỗ dựa cũng bởi vậy mà bị phe đối lập mãnh liệt đả kích, có một đoạn thời gian rất dài trong triều rất khó khăn.

Nếu như nàng không có tính sai thời gian, đó chính là hiện tại. Nếu như muốn đối phó Tô Huyên, đó là một cơ hội tốt.

Đợi đến khi Phù Niệm Niệm đem hết thảy suy nghĩ tốt, Nhiễm Chính mới nhẹ nhàng nắm lấy tay của nàng nhìn vết bầm tím trên cổ tay Phù Niệm Niệm. Xem qua liền biết bị siết rất sâu, buổi chiều ở trên xe ngựa vết bầm tím không có hiện ra toàn bộ, nhìn cũng không đến mức như bây giờ nhìn thấy mà giật mình. Những chỗ này mới kết vảy, thật bầm tím thật sâu mới hiển lộ ra rõ ràng.

Nhiễm Chính không nói gì, thế nhưng vẻ mặt so với lúc trước có khác biệt. Phù Niệm Niệm da mịn thịt mềm, nếu không phải ra sức giãy dụa cũng sẽ không bị song kết vòng siết thành dạng này, có lẽ là từ buổi chiều trói nàng lại, nàng liền một khắc đều không có yên tĩnh luôn nghĩ đến làm sao để chạy trốn, trước mắt tất nhiên cũng là vô cùng đau đớn.

Nhưng nàng lại không chút đề cập những chuyện này với Nhiễm Chính, chỉ vội vàng mải mê diễn trò này để Tô Huyên không có cơ hội xoay người.

Nhiễm Chính ngay tại lúc Phù Niệm Niệm ngây người liền mở miệng, hắn nói: "Niệm Niệm, ngươi nói ta phải nói gì ngươi mới tốt đây?"

Hắn nói rồi thuận tay cầm thuốc cao trừ vết bầm Mạt Lỵ đưa tới, mở cái nắp ra giúp Phù Niệm Niệm bôi lên. Dược cao thanh khiết nhẹ nhàng, thế nhưng đụng phải vết thương một hồi liền nóng lên, Phù Niệm Niệm lúc này mới nhíu mày, bất quá tay của nàng bị Nhiễm Chính lôi kéo, muốn kéo lại nhưng không được.

"Bị trói lại sao? Tô Huyên muốn nếu thật trói ngươi lại có ý đồ xấu, ngươi sao có thể chạy ra?" Nhiễm Chính trầm giọng hỏi, nghe không ra là ngữ khí gì, "Huống chi, ai khinh bạc nữ tử sẽ đem quần áo xé thành bộ dạng này?"

Phù Niệm Niệm lập tức nghẹn lời, giống như tiểu hài tử là bỗng nhiên bị nhìn thấu lòi nói dối, chân tay có vẻ hơi luống cuống.

"Ngươi tìm chết? Ta nhìn ngươi không muốn chết, ngươi chính là muốn tức chết ta." Nhiễm Chính nói liếc mắt nhìn nàng, trong giọng nói hơi có chút oán hận.

Phù Niệm Niệm nghe được nhưng không hiểu rõ, đành phải ngoan ngoãn cúi đầu, nhỏ giọng sẵng giọng: "Thiếu phó làm sao còn giúp Tô Huyên nói chuyện? Trong triều hắn rõ ràng cùng Nhiễm gia đối đầu khắp nơi mà."

"Ngươi muốn giúp ta nên ngươi mượn việc này đi đả kích Tô Huyên?" Nhiễm Chính cười cười nghiền ngẫm, dùng sức vuốt tay Phù Niệm Niệm.

Phù Niệm Niệm đau đến nhăn lông mày lại, oán thầm Nhiễm Chính nhìn qua gầy gò yếu ớt, lực tay ngược lại tuyệt không nhỏ, hắn vuốt thế này thấy thế nào đều là cố ý, tựa như hận không thể đem tay nàng Phù Niệm Niệm nắm gãy luôn.

Nhiễm Chính nhìn xem cái bộ dáng này của nàng bỗng nhiên cảm thấy tức giận trong lòng đã tiêu tán bảy tám phần, phảng phất buổi chiều chuyện nàng cắn mình giống như chưa từng xảy ra qua.

"Trong lòng ta chỉ có một mình thiếu phó, tự nhiên là nghĩ đến mọi chuyện tốt cho thiếu phó." Phù Niệm Niệm nói như chuyện đương nhiên.

Nhiễm Chính không thể nhịn được nữa, đưa tay búng một cái vào trán Phù Niệm Niệm.

Phù Niệm Niệm một mặt hoảng sợ, không biết Nhiễm Chính vì sao lại có hành động như vậy.

Chỉ thấy Nhiễm Chính buồn bã nói: "Đừng diễn nữa."

Phù Niệm Niệm mở mắt vô tội bình tĩnh nhìn Nhiễm Chính, đang muốn há miệng giải thích cái gì, Nhiễm Chính lại một nâng cằm nàng lên, "Ngươi luôn miệng nói thích, ngươi thích ta cái gì?"

"Thiếu phó dung mạo tuấn mỹ tính tình ôn hòa, nữ tử trong thiên hạ tất nhiên đều thích." Phù Niệm Niệm cau mày một cái, không dám vọng động.

"Cho nên ngươi giả bộ như bị người khinh bạc, để người phòng khác cười nhạo ta?" Nhiễm Chính giống như cười mà không phải cười.

Phù Niệm Niệm lần này triệt để không biết nên nói thêm gì nữa, nàng sững sờ nhìn Nhiễm Chính, cục diện một lần nữa giằng co.

"Niệm Niệm, ngươi bây giờ diễn giống hơn nữa, cũng không che giấu được kết quả phát sinh cuối cùng, xem xét mọi chuyện cũng không phải trước mắt thế này là có thể làm xong được." Nhiễm Chính cong khóe miệng cười lạnh.

"Thiếu phó hiểu lầm ta.. Niệm Niệm là thật.."

"Niệm Niệm, thích là muốn lấy thân báo đáp, cùng hưởng hoan lạc trên giường, ngươi cũng đã biết?"

Phù Niệm Niệm bị Nhiễm Chính lôi kéo đi lên phía trước, nàng còn kịp có bất kì phản ứng gì, chỉ có thể lảo đảo đi theo tiến lên, ai ngờ Nhiễm Chính mạnh mẽ dùng sức, liền đem nàng đẩy ngã trên giường.

"Đây mới là thích."

Lúc này cuối cùng tinh thần cũng trở lại, Phù Niệm Niệm mới phản ứng được, đời trước Nhiễm Chính cùng với nàng ngay cả lời đều chưa nói qua vài câu, tay cũng chưa từng chạm qua, chứ đừng nói là những chuyện này. Cho nên nàng mới nghĩ rằng chí ít bề ngoài Nhiễm Chính còn ra vẻ quân tử, thế nhưng là vạn vạn không nghĩ tới hết thảy sẽ phát sinh dứt khoát trực tiếp như vậy.

Phù Niệm Niệm muốn chạy trốn, tay của nàng đẩy vai Nhiễm Chính, phòng Nhiễm Chính tới gần mình, cái này nghiễm nhiên là một loại phản kháng trong im lặng.

Nhưng Nhiễm Chính cũng không thèm để ý tới, hắn ấn lấy cánh tay Phù Niệm Niệm, kéo vạt áo bên trên của Phù Niệm Niệm ra, cơ hồ là không mất chút sức nào liền đem y phục đã gần như hỏng của Phù Niệm Niệm dứt khoát kéo xuống khỏi người nàng.

Áo lụa mỏng màu hạnh đào mặc bên trong, như ẩn như hiện.

Phù Niệm Niệm sắc mặt tự nhiên trong đỏ lựng, nàng cảm thấy như có một đám lửa đốt trên mặt, trên giường đã không còn chỗ nào có thể lui.

Nhiễm Chính nói không sai, đây mới gọi là thích.

Trên đời này nào có chuyện gì chỉ cần giả bộ một chút là có thể thành đâu? Muốn lợi dụng người, dù sao cũng phải trả giá một chút.

Phù Niệm Niệm từ từ nhắm hai mắt nghiêng mặt qua, nàng không phản kháng nữa, nằm yên giống như một bộ thi thể, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không nghe, mặc cho Nhiễm Chính tùy tâm sở dục xé rách xiêm y của nàng.

"Niệm Niệm, hiện tại còn thích không?"

Thanh âm này mặc dù vẫn rét lạnh giống như trước, nhưng là bây giờ nghe, Phù Niệm Niệm chỉ cảm thấy nặng như chì mạnh mẽ chui vào trong tay nàng.

Trời còn chưa tối, Phù Niệm Niệm lại cảm thấy trước mắt như màn đêm buông xuống, ánh sáng lần lượt chậm rãi tán đi. Nàng cắn cắn môi, cố nén không cho nước mắt chảy xuống.

Trên giường chỉ truyền đến một tiếng run run đáp lại, "Thích."

Vòng eo Phù Niệm Niệm tinh tế, áo lụa đỏ mỏng manh buộc tại eo khiến nàng có một loại phong tình khác.

Nhiễm Chính ngang nhiên liếc mắt một chút, chợt phát hiện mùi thơm trên người nàng cùng quần áo cũng độc đáo như nhau. Hắn đưa thay sờ mặt Phù Niệm Niệm, chỉ cảm thấy mềm mại, nhẵn nhụi, khiến cho người ta yêu thích.

Nàng nếu là chịu an an ổn ổn một chút thì tốt biết bao, hắn liền có thể luôn luôn giữ lại nàng, nuôi nàng, giúp nàng báo thù Phù gia.

Nhiễm Chính cười yếu ớt lắc đầu, hắn biết tâm trí mình bay xa.

Mạt Lỵ cùng Bạch Trà mới bị Nhiễm Chính đuổi đi vẫn luôn canh giữ ở ngoài viện, chỉ thấy bốn phòng Phù Oanh Oanh hùng hùng hổ hổ mang theo nhị phòng Tôn thị cùng tam phòng Chu thị cùng một rất nhiều hạ nhân hướng bên này đi tới.

Bạch Trà bước lên phía trước hành lễ ngăn trở bọn hắn, "Tứ phu nhân, ngài đến đại phòng đây là có chuyện gì?"

"Nghe nói Niệm Niệm hôm nay ở bên ngoài chịu ủy khuất." Phù Oanh Oanh cười nhìn Tôn thị bên cạnh một chút, "Chúng ta đương nhiên là đến xem nàng, ngươi tránh ra, lăn xa một chút."

Mạt Lỵ cũng tới tiến lên hành lễ, "Để mấy vị phu nhân lo lắng, đại phòng bên trong không có chuyện gì, phu nhân còn đang nghỉ ngơi, xin ngày khác các vị phu nhân hãy trở lại."

Tôn thị nhìn mấy hạ nhân ra sức ngăn cản, liền biết tất nhiên có chuyện. Lúc trước Phù Oanh Oanh nói hôm nay Phù Niệm Niệm ra đường khi trở về chật vật không chịu nổi, còn một lần suy nghĩ nông cạn, sợ là bị đăng đồ tử chà đạp, muốn bảo toàn thanh danh.

Nếu là thật Phù Oanh Oanh chỉ muốn nhân cơ hội này đem Phù Niệm Niệm bức chết, vậy mình mới xem như xả được cơn giận.

Tôn thị tự nhiên cũng biết tâm tư này của nàng, không thể nghi ngờ vẫn là muốn chờ hai phòng tranh chấp tạo ra họa, mình sẽ đi thu dọn, cho nên từ đầu đến cuối chỉ là lặng lẽ đứng nhìn.

Phù Oanh Oanh hùng hùng hổ hổ nói vài câu, một tay đẩy Bạch Trà ra, dẫn người hướng phòng chính đại phòng trực tiếp tiến lên, cũng không đợi người khác nói gì nhiều, liền đẩy cửa phòng ra.

Phù Oanh Oanh tất nhiên là đứng mũi chịu sào nhìn thấy hình ảnh hương diễm trên giường.

Áo bên ngoài của Phù Niệm Niệm bị xé rách xuống vứt ở trên mặt đất, Nhiễm Chính không nhanh không chậm quay đầu lại, "Tứ thẩm muốn làm gì?"

"Cái này.." Phù Oanh Oanh làm sao cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống như thế này, nhất thời cũng không nhịn được sửng sốt.

Nhiễm Chính từ trên tủ giường rút một bộ y phục mới đắp trên người Phù Niệm Niệm, đem toàn bộ thân hình lung ling trong áo lụa mỏng của Phù Niệm Niệm che phủ, "Trời lạnh, mặc vào."

"Thanh thiên bạch nhật, mới sáng sớm đã xông đến đây là đạo lý gì? Trước mắt tứ thẩm còn không đi ra, chẳng lẽ lại là muốn nhìn sinh hoạt vợ chồng của chúng ta?" thần sắc Nhiễm Chính không đổi, trong giọng nói lại mang theo mệnh lệnh không được xía vào.

Phù Oanh Oanh lúc này mới hơi đỏ mặt, lập tức quay đầu đi ra ngoài.

Nhiễm Chính quay đầu lại nghiêng mắt nhìn Phù Niệm Niệm, đưa tay gảy gáy của nàng, "Đầu nên được dùng một cách đúng đắn, đây mới cái nên tốn tâm tư, học tập lấy một chút."

Phù Niệm Niệm cũng sững sờ nhìn Nhiễm Chính, lại cúi đầu nhìn y phục Nhiễm Chính vừa ném cho nàng, động tác như nước chảy mây trôi, cái áo dài này hẳn là trước đó đã chuẩn bị xong.

"Ngươi liền chỉ mới nghĩ làm sao đối phó với ta cùng Tô Huyên, lại không nghĩ tới kết cục của mình là gì?"

Phù Niệm Niệm bị Nhiễm Chính hỏi, việc này đích xác là nàng suy tính quá nóng vội.

"Không mặc quần áo còn chờ cái gì? Không phải là muốn để ta giúp ngươi mặc a?" Nhiễm Chính liếc Phù Niệm Niệm một cái, hắn nhẹ nhàng cong khóe miệng, trong mắt tràn đầy giảo hoạt, "Niệm Niệm ngu ngốc."

"Nàng là muốn đem các nữ quyến đến xem chuyện cười của ta." Phù Niệm Niệm vội vàng mặc áo tử tế, "Thế nhưng ta trở về ngoại trừ Mạt Lỵ cùng Bạch Trà thì không thấy bất luận kẻ nào.. Trong viện còn có lác đác mấy hạ nhân.."

"Có người hướng bốn phòng truyền tin tức.."

Nhiễm Chính cười ra tiếng, "Xem ra Niệm Niệm của chúng ta còn không tính quá ngu."

Tác giả có lời muốn nói:

Phù Niệm Niệm: Quần áo đều xé để cho ta học cái này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play