Edit+Beta: Hayin

Cố Tuế Tuế không nghĩ nhiều về Vu Liên. Đã mấy ngày không gặp, cô rất nhớ Việt Kình. Ở một thành phố khác, nhìn khung cảnh đường phố xa lạ, tất cả những gì cô nghĩ đến đều là Việt Kình.

Việt Kình sẽ đưa cô đi ăn những món ăn cô chưa từng thử qua, xem những bộ phim kinh dị hay một bộ phim phiêu lưu mà trước đây cô chưa từng xem.

Không biết tại sao, nhưng chuyến công tác lần này, nhìn thấy món đậu phụ thối mà cô chưa ăn bao giờ, cô cũng nảy ra ý định muốn ăn thử.

Từ trước đến nay cô luôn giữ lấy thế giới mà mình biết, hiếm khi thử những điều mới lạ.

Cố Tuế Tuế ngẩng đầu lên, nhìn thấy những sợi râu nhỏ nhô ra trên cằm Việt Kình thì hơi sửng sốt, có chút đau lòng: "Mọi người họp xong rồi sao? Còn chuyện gì nữa không?"

"Đã xong rồi." Việt Kình kéo Cố Tuế Tuế đến trước mặt các cộng sự, nóng lòng muốn giới thiệu: "Trước đây đã từng nói qua, bạn gái của tôi, Cố Tuế Tuế."

Việt Kình giới thiệu cả nhóm từng người một, mọi người đều vui vẻ chào hỏi. Khi giới thiệu đến một chàng trai dáng cao đeo kính, cậu ta kéo Vu Liên sang: "Chào chị dâu, đây là bạn gái em, Vu Liên."

Cố Tuế Tuế nở nụ cười, nói: "Xin chào, vừa rồi chúng tôi đã gặp nhau rồi."

Bởi vì cả nhóm đã thức cả đêm nên bây giờ phải đi ngủ bù. Mọi người nói với nhau vài câu rồi tạm biệt.

Sau khi tạm biệt mọi người, Việt Kình quay trở lại phòng họp để lấy đồ của mình. Cố Tuế Tuế bị chặn lại bởi Vu Liên, người vừa nãy mới được bạn trai của mình giới thiệu.

Cố Tuế Tuế quay đầu lại, dưới ánh đèn rực rỡ của khách sạn, cô cảm thấy hơi khó chịu, hỏi: "Còn gì nữa sao?"

Vu Liên thấy cô không thoải mái, liền bước tới: "Chị dâu, em muốn giải thích chuyện vừa nãy. Mong chị đừng hiểu lầm anh Việt..."

Cố Tuế Tuế nhìn cô gái trước mặt. Ánh mắt cô ta long lanh, như muốn biểu diễn một vai người tốt đầy sinh động. Mục đích của cô ta gần như đã viết rõ trên trán của mình.

"Tôi không hiểu lầm anh ấy." Cố Tuế Tuế nói.

"Vậy là được, thế là tốt rồi." Vu Liên vỗ ngực, nói: "Vì trước đây em đã tỏ tình với anh Việt nên em lo rằng chị dâu sẽ không thoải mái."

Như thể bản thân cô ta đã nói ra một tin tức rất lớn, có chút dương dương tự đắc, đôi mắt lộ rõ vẻ chờ mong. Giống như đã đoán được phản ứng của cô, lúc này không thể chờ đợi để xem điều sắp xảy ra ngay lập tức.

Cố Tuế Tuế luôn cảm thấy mình và cô gái này không cùng sống chung trong một thế giới. Ngay cả khi cô đứng trước cô gái này, đối phương cũng không coi cô là một người có tư duy độc lập. (Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudilac)

"Cô là bạn gái của anh Lý đúng không?"

Vu Liên gật đầu, cô ta đoán chắc rằng Cố Tuế Tuế sẽ công kích cô ta. Cô ta nhất định phải vững vàng, cũng không cần đòi hỏi thêm. chỉ cần gieo những hạt giống của sự nghi ngờ vào lòng đối phương, nó sẽ tích tụ lại rồi nảy mầm theo thời gian.

"Tôi nhớ lần đầu tiên sau khi cô ăn cơm cùng chúng tôi, cô luôn để ý đến Việt Kình. Lời tỏ tình mà cô nói chắc là trong bữa tiệc ăn mừng đó, đúng không?"

Ánh mắt Vu Liên lại càng rạng rỡ, cô ta đã biết Cố Tuế Tuế không thể nào không lưu tâm.

Đôi mắt Vu Liên đã lộ rõ vui mừng cùng mong đợi, nhưng vẫn cố kìm nén, tỏ vẻ ấm ức: "Chị dâu đừng giận mà. Em chỉ là...chỉ là muốn được gần anh ấy, sẽ không phá huỷ tình cảm của hai người đâu."

Cố Tuế Tuế chỉ lặng lẽ xem màn biểu diễn này của cô ta, cuối cùng buông một tiếng thở dài: "Chúng tôi không phải là một đám người không có não, cũng không phải công cụ hình người (*). Mong cô có thể hiểu rằng chúng tôi cũng là một con người giống như cô. Đừng gán cho chúng tôi những nhãn mác kỳ quái, chúng tôi cũng sẽ không phối hợp cùng cô, để chơi đùa với những vở kịch trong đầu của cô."

"Thực sự tôi không phải là một người bạn gái ghen tuông gì cả, sẽ không vì một vài hành động kỳ quái lạ lùng của cô mà tức giận với Việt Kình. Việt Kình cũng không vì sự theo đuổi của cô mà cùng cô bên nhau. Bạn trai hiện tại của cô cũng là một người có tình cảm, có suy nghĩ. Anh ấy ở bên cô là vì anh ấy thích cô, có tình cảm với cô. Tất cả chúng ta đều có suy nghĩ của riêng mình, kịch bản trong đầu cô sẽ không bao giờ có thể thực hiện như cô mong muốn."

(*)Công cụ hình người: Nguyên văn là 工具人, là một thuật ngữ mạng dùng để chỉ một người làm việc chăm chỉ không một lời phàn nàn nhưng vẫn không được đối xử bình đẳng về mặt tình cảm hoặc tài chính và luôn bị bên kia sử dụng như một công cụ, nhất là trên phương diện tình cảm, công cụ hình người chính là kẻ dự bị, lốp xe phòng hờ. (Theo baidu)

Chỉ trong vài lời nói, suy nghĩ thực sự của Vu Liên đã bị vạch trần.

Vu Liên sững người tại chỗ trong giây lát. Tất cả những mong đợi trong mắt cô ta, giống như bong bóng, ngay lập tức bị nổ vỡ, để lộ tất cả mọi thứ bên trong.

Vu Liên chỉ cảm thấy bản thân như thể bị lột trần, bị ném đến trước mặt đối phương, mà người kia vẫn lạnh nhạt như cũ.

Sắc mặt của Vu Liên lại tiếp tục thay đổi, hết xanh lại trắng. Cuối cùng cũng không giữ được dáng vẻ như vừa nãy nữa mà trở nên cực kỳ hung dữ, giọng điệu trở nên nặng nề hơn rất nhiều: "Cô...cô đừng nói bậy!"

"Cô đừng vì tôi thích anh Việt mà cố tình công kích tôi như vậy." Vu Liên biện minh.

Cố Tuế Tuế nhìn cảnh này, cô gái trước mặt vẫn không chịu nhìn vào bản chất thật trong con người cô ta, từ chối nhìn vào bản chất thật của bản thân, vẫn đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Ánh mắt Cố Tuế Tuế trấn tĩnh, trong đầu cô đang nghĩ đến một người khác.

Đột nhiên cô biết tại sao mình lại ghét Đàm Phong như vậy. Bởi vì từ trước đến giờ Đàm Phong chưa bào giờ nhìn thấy con người thật của cô, chưa từng nhìn ra thế giới thực bên ngoài, thế giới của anh ta chỉ có bản thân anh ta.

Đàm Phong đơn phương tình nguyện mà đóng vai một nhân vật si tình, dùng đủ mọi cách biến thái để có được cái anh ta gọi là tình yêu.

Thật ra trong thế giới của anh ta vẫn luôn chỉ có một mình anh ta. Trái tim của anh ta không thực sự có cô, mà chỉ là một công cụ, một công cụ để gánh lấy cái tình yêu vĩ đại này của anh ta. (Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudialc)

Cũng giống như Vu Liên lúc này, cô ta không nhất thiết phải thích Việt Kình, cũng không cần phải ghét cố đến vậy. Thậm chí Vu Liên còn chưa nhìn thấy con người thật của cô và Việt Kình, hai người họ trong tâm trí Vu Liên chỉ là hai ký hiệu, chỉ là hai công cụ mà thôi.

Cố Tuế Tuế nhìn Vu Liên đang mạnh mẽ muốn phản kích như thế này, biết rằng mình không có cách nào thay đổi tư tưởng của cô ta, nói: "Tôi cũng không phải chuyên gia, nếu cô không chịu thừa nhận thì tôi cũng hết cách."

Cố Tuế Tuế không có nhiêu thời gian để trị liệu tâm lý cho người này, nói xong thì xoay người bước vào trong phòng họp.

Việt Kình đã cả đêm không ngủ, bây giờ bạn gái đã trở lại, không cần lo lắng cô phải ở thành phố khác một mình. Hai người cùng nhau thuê một phòng khách sạn.

Việt Kình đang trong giai đoạn bổ sung giấc ngủ, Cố Tuế Tuế đeo tai nghe, xem nốt bộ phim xem dở trên máy bay.

Việt Kình cuộn cả người vào chăn bông. Cố Tuế Tuế xem xong phim, nằm nghiêng người, ngẩng đầu, nhìn người nằm bên cạnh.

Đây là một con người chân thực. Cô nhớ ánh mắt anh tìm kiếm cô ở khắp mọi nơi khi đang hưng phấn, nhớ tới lời tỏ tình bốc đồng của anh, ánh mắt tràn ngập mong chờ nhưng cũng đầy sợ hãi. Nhớ tới lúc cùng anh xem bộ phim kinh dị trong nước, lại còn phân tích sự ngu ngốc của cốt truyện. Nhớ lúc anh đến đón sau khi tan sở, chỉ dám thể hiện tình cảm bằng cách hôn nhẹ lên má như một cậu bé nhút nhát...

Anh cũng có khuyết điểm. Vứt quần áo khắp nơi, không bao giờ gấp chăn bông, lại còn kén ăn, và chưa đủ trưởng thành để làm mọi việc.

Nhưng anh như thế này, Cố Tuế Tuế cảm thấy anh rất chân thật và dễ thương.

Trái tim rất dễ chịu, lúc nào người này cũng có thể nhìn thấy con người thật của cô, không phải là một loại nhãn mác kỳ lạ nào đó, và đó đúng thực là cô. Anh chưa bao giờ coi cô như một người nào khác, anh không sử dụng cô như một công cụ để chứa đựng cảm xúc của mình. Anh chỉ đưa cô đi trải nghiệm thể giới một cách nghiêm túc.

Cố Tuế Tuế biết mình cũng có khuyết điểm. Cô rất cứng đầu, phải khiến cho Đàm phong không muốn cũng phải mặt mày xám xịt bỏ đi. Đôi khi cô rất dễ cáu gắt, luôn sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề.

Việt Kình cũng có thể nhìn thấy những điều đó, nhưng anh không để ý. Thậm chí cô còn cảm thấy anh rất giống một người lớn mà khi còn nhỏ cô vẫn chưa từng gặp lại, đầy bao dung mà dạy cô cách sống hoà nhập cùng thế giới.

Cố Tuế Tuế cảm thấy bản thân càng ngày càng thích Việt Kình, luôn cảm thấy mọi thứ về anh đều đang dần lớn lên trong tim mình.

Khi Việt Kình tỉnh dậy, thấy bạn gái đang nhìn mình đầy trìu mến. Ngủ đến mức có chút ngốc ngốc, chỉ mơ mơ màng màng mà ôm lấy cô, cười rất vui vẻ: "Sao tự nhiên lại nhìn anh như vậy? Cảm thấy anh rất đẹp trai sao?"

"Đúng vậy, càng nhìn càng thấy đẹp trai."

________

Trong quá trình edit/beta có thể sẽ không tránh khỏi sai sót, mọi người cảm thấy có chỗ nào không ổn thì nhắc Miêu với nhé~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play