"Cuộc sống là một bộ phim, một bộ phim làm lại từ thực tế, thật thật giả giả, anh phân biệt nổi không?"
Bàn về nhanh mồm nhanh miệng, Dụ Ngôn Gia không thể không biết chút tài năng này của cô. Nhưng câu nói của cô không khiến anh hài lòng một chút nào cả.
Dụ Ngôn Gia đứng dậy, gương mặt vẫn giữ vẻ cao ngạo vô thực. "Em cứng rắn như vậy, rất hợp ý tôi, sau này làm việc cho Imelda, cần những người như em."
Trình Doãn không phản bác nữa, cô vẫn im lặng dựa vào thành giường, đôi mi vừa dài vừa cong rung rinh như hồ điệp. Dụ Ngôn Gia nhìn thấy cảnh đó, một nét ôn nhu lẫn bất đắc dĩ thoáng hiện trên gương mặt.
Chỉ tiếc là Trình Doãn không thấy bộ dáng chật vật đó của anh.
Tiếng đóng cửa khép lại tất cả.
Trình Doãn nhìn ra hướng cửa sổ, căn phòng ở tầng ba, nhìn thoáng một chút sẽ thấy được cả thành phố.
Đặt chân xuống sàn nhà, chưa được mấy bước thì điện thoại lại réo lên inh ỏi. Trình Doãn thấy số lạ, do dự một lát rồi cũng bắt máy.
"Xin hỏi có phải cô Trình Doãn không ạ?"
"Là tôi."
"May quá... tôi là quản lý của Nguyệt Cung Sương. Thật sự rất xin lỗi vì sự cố chiều nay, cô đã để quên một ít giấy tờ ở chỗ chúng tôi. Chúng tôi sẽ cho người gửi lại, ngày mai cô có việc gì bận không?"
Trình Doãn ngẫm nghĩ một lát. "Không bận."
Dường như nhớ ra gì đó, hai mắt Trình Doãn sáng lên. "Chiều nay, chỗ các anh có người nào tên Đàm Triết không?"
"Có ạ, là Đàm tiên sinh."
"Ông ấy sao rồi?"
"Cái này phải cảm ơn Dụ tiên sinh, ông ấy không làm sao cả. Lúc Nguyệt Cung Sương chúng tôi bị người ta điều khiển, là anh ấy kịp thời ngăn chặn, bằng không, khu dưỡng nhan này của chúng tôi chắc cũng chả làm ăn được bao lâu nữa..."
"Đồ của cô cũng là anh ấy nhờ chúng tôi bảo quản, dặn dò trả lại cho cô... vì lúc đưa cô đi, anh ấy rất vội..."
"Trước lúc đó, anh ấy còn nói một câu..."
Trình Doãn tò mò. "Câu gì?"
"Anh ấy không muốn cô hiểu lầm."
Trình Doãn ngẩn người hồi lâu.
Có khi nào cô quá đề phòng Dụ Ngôn Gia rồi hay không?
Trình Doãn cúp máy. Nhớ lại những việc Dụ Ngôn Gia đã làm, đột nhiên cô lại cảm thấy áy náy.
Dù sao anh cũng chưa từng làm hại cô, ngoại trừ những lúc độc mồm độc miệng ra, còn lại, đều là vì trách nhiệm mà bao dung cô hết mình.
Trình Doãn khẽ thở dài, cô cần tiếng thơm của hắn, nhưng lại ích kỷ với lập trường của mình.
Bỏ đi... dù sao Dụ Ngôn Gia cũng là người xa lạ, không thể vì một người xa lạ mà bỏ quên an nguy của Đàm Triết được.
Xa lạ với Đàm Ngư... thân thuộc với Trình Doãn...
...
Rất nhanh, ngày ra mắt sản phẩm mới của Imelda được ví như một sự kiện hiếm có trên đời.
Mặc dù mỗi năm Imelda đều cho ra mắt nhiều sản phẩm chất lượng và đều đặn, trang sức của Imelda đã không quá xa lạ với sự xa xỉ của giới thượng lưu. Nhưng lần này vô cùng đặc biệt, Dụ Ngôn Gia chính thức bổ nhiệm người đại diện cho đứa con tuyệt phẩm của mình.
Vẫn là cách làm việc kín đáo và cẩn thận của anh, tổ chức trong một viện bảo tàng nổi tiếng, chỉ có tín đồ trang sức và đồng nghiệp lâu năm. Có tiền cũng không thể mua nổi vé vào cửa.
Trình Tống mặt dày kéo theo vợ và đứa con gái đến, dưới sự bực tức không nói lên lời của Lợi Bỉ, Dụ Ngôn Gia lại ung dung như không thấy gì.
"Dụ, nếu lần này cậu tính sai. Cái ghế con rể nhà họ Dụ tôi nắm chắc rồi."
Dụ Ngôn Gia nghiêng ly rượu, chờ đến khi màu rượu thẫm như màu máu tan đi mới nhấp môi, thành ly loang lổ.
"Cậu đem em gái tôi ra để cược à?"
Lợi Bỉ cười cười. "Cậu áp đặt quá đi. Cô ấy đối với tôi là nửa cái mạng, ai lại dám chơi đùa với mạng sống đâu?"
"Cậu ham sống sợ chết từ khi nào thế?"
Anh ta nhướng mày, nâng ly rượu lên cao, chạm vào thành ly của Dụ Ngôn Gia, phát ra tiếng koong giòn tan.
"Một người chỉ có một kiếp, tôi còn muốn lấy vợ."
Dụ Ngôn Gia nhìn hắn, khóe mắt cong lên hiện vẻ châm biếm. "Cậu khác xưa rồi."
Lợi Bỉ cũng nhìn theo ánh mắt đó, đến khi tầm nhìn giao nhau mới cúi đầu xuống thật thấp.
Cũng chẳng biết ai là người khác xưa nữa.
Ngoài cửa vang lên tiếng cộp cộp, có người muốn vào trong.
"Ai nha..." Căn phòng đang im ắng vì âm thanh này mà rung lên.
Lợi Bỉ nhìn lên, khuôn mặt sa sầm lại.
Dụ Ngôn Gia ngược lại không nhìn thấy ông ta, chỉ khẽ nghiêng đầu, cảm giác ngưa ngứa lỗ tai.
"Đứa cháu ngoan!" Dụ Quang Thiềm đi đến bàn trà, chiếc gậy trúc chống xuống sàn nhà rồi cười khành khạch. "Xem ra cậu vẫn làm việc rất chăm chỉ, xem nào, còn có người đại diện nữa sao? Cậu rất muốn đưa Imelda đi xa hơn đúng không?"
"Tâm nguyện của ba cháu, chú Thiềm không vừa ý?" Dụ Ngôn Gia lúc này mới đứng lên, không quan sát gương mặt thất thố của ông ta mà chỉ đi đến quầy bar, rót thêm một ly rượu.
"Ngôn Gia, cậu nghĩ sai thành ý của người chú này rồi. Tâm nguyện của ba cậu, tôi biết mà."
Dụ Ngôn Gia quay lưng với Dụ Quang Thiềm, khóe môi khẽ cong lên.
Quay trở lại với hai ly rượu, Dụ Ngôn Gia đưa đến trước mặt Dụ Quang Thiềm, ánh mắt lạnh lẽo.
Ông ta nhận lấy, ý cười bên môi cũng vụt tắt. "Là phụ nữ?"
"Chú có thể đoán ra đàn ông sao?"
Đừng quên, ba cậu mất cũng là vì phụ nữ.
Nhưng Dụ Quang Thiềm không nói ra câu này, bởi vì người phụ nữ đó, đã từng khiến ông thân bại danh liệt.
Cái gì mà nói "quân tử không qua nổi cửa ải mỹ nhân" chính là từ đây.
Nhưng cũng chẳng sao, cha truyền con nối, nếu Dụ Ngôn Gia đã thích giẫm lên vết xe đổ của ba mình như vậy, Imelda sẽ bớt đi một kẻ nhiều chuyện, ông cũng không cấm cản.
"Hay là chú cảm thấy..." Dụ Ngôn Gia ngưng lại, ý cười châm chọc. "Con gái chú hợp hơn người của tôi?"
"Tôi cũng chả tin ai có khí chất hợp với Imelda hơn Dụ Các!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT