"Tôi vô tình nhìn thấy thứ không nên thấy... nên phải có trách nhiệm cứu cô một mạng."
"..."
Thứ không nên thấy?
Trình Doãn cúi người xuống, hai tai đỏ bừng lên, nhanh chóng dùng tay kéo chặt vạt áo lại, quấn quanh người như một con tôm. Váy... váy áo của cô trũng xuống đến nỗi nhìn thấy cả cảnh xuân đang lấp ló rồi đây này!
Từ lúc rời khỏi dinh thự của Trình gia đến giờ, không đúng, phải nói là từ lúc cô bước khỏi nhà tắm rồi đến sự xuất hiện của Vương Tần Lâm, trên người cô chỉ có mỗi một chiếc váy dáng dài mỏng manh chắn thủ. Trong quá trình cô "vật lộn" đến tận đây, không biết hắn ta đã nhìn thấy những gì rồi.
Dụ Ngôn Gia đột nhiên cởi áo khoác khiến Trình Doãn đề phòng lùi hẳn ra sau. Cô nhìn chăm chăm vào động tác tay của hắn.
"Anh làm cái gì vậy hả?"
Dụ Ngôn Gia nhìn cô, tiếp tục lột áo khoác.
"Tên biến thái! Anh có thích giở trò sàm sỡ không?"
Bụp...
Chiếc áo khoác chụp hẳn lên đầu cô, Trình Doãn ngồi im không nhúc nhích.
Ném... ném áo?
"Mặc vào rồi về nhà." Ngay giây sau, Dụ Ngôn Gia đã đứng dậy, lời vừa nói xong thì tiếng cửa xe cũng đóng lại.
Trình Doãn lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, còn tưởng anh ta cùng một giuộc với Trình gia, thích cưỡng hiếp người khác nữa chứ. .
Truyện Trọng Sinh"Hừ, xem như anh còn có lương tâm."
Cô kéo áo khoác của hắn xuống, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại cầm lấy chiếc áo đó lên mũi ngửi.
Trình Doãn sực nhớ ra, không chỉ trên tay cô có mùi hương của Dụ Ngôn Gia, mà ngay cả thân thể cô cũng có mùi hương của hắn.
Cô đang ở trong xe riêng của hắn.
Hương của rượu aspinthe, xen lẫn mùi hương của gỗ Tuyết tùng mạnh mẽ, còn phảng phất mùi thuốc lá nhè nhẹ.
Dụ Ngôn Gia ở bên ngoài đột nhiên lên tiếng.
"Xưng hô của cô và tôi, có lẽ phải đính chính lại một chút."
Trình Doãn khoác qua loa áo của hắn lên người mình, không thể ngờ là nó dài hẳn đến đầu gối. Cô nhìn người đàn ông cao lớn và chững chạc bên ngoài, thầm cảm thán.
Cái sự chênh lệch về khoảng cách này... quá lớn!
"Có gì quan trọng sao?" Trình Doãn cũng bước xuống, đi về phía mui xe mà hắn đang dựa vào.
Dụ Ngôn Gia nheo mắt, chút ánh sáng lẻ loi dường như không đủ để chiếu sáng gương mặt hắn.
Cô không nhìn rõ được ngũ quan của hắn, chỉ biết hắn có quai hàm rất chuẩn. Chuẩn theo phong cách lịch lãm và nghiêm nghị mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn có.
Và thấy được hắn đang nhìn cô.
"Lâu ngày không gặp, quên mất phải gọi tôi bằng cậu à?"
Có thể là đứng ngoài đường, gió hơi lớn đi. Cô quả thực có chút kinh ngạc.
Đồng ý là tuổi của Trình Doãn còn quá nhỏ, nhưng không đến nỗi...
"Cậu?"
Dụ Ngôn Gia không trả lời, hắn quay đầu về phía ghế lái, Trình Doãn càng tò mò hơn, cắm đầu chạy theo sau hắn.
"Dụ Ngôn Gia, anh là cậu tôi á? Khi nào thế? Tôi nhớ là chúng ta không có quan hệ họ hàng gì mà?"
"Đừng gọi cả họ tên tôi như thế." Dụ Ngôn Gia ngắt lời cô.
Nhà họ Trình đều phải gọi anh là "Dụ tổng", đến ngay cả người thân nhất cũng chỉ dám thốt ra hai tiếng "cậu Dụ", chưa ai dám xưng hô với anh bằng giọng điệu như thế. Còn Trình Doãn này, là trường hợp đầu tiên.
Trình Doãn giữ nguyên động tác đứng sau hắn, gió bay loạn hất tung góc áo lẫn mái tóc đen nhánh phía sau lưng lên cao. Trong hoàn cảnh cô đang đối diện với anh, đang lọt thủm trong chiếc áo khoác của anh, nhìn từ xa mới thấy cô thật nhỏ bé. Dụ Ngôn Gia đột nhiên phì cười.
"Ngoan, gọi tôi là cậu."
Trình Doãn: "..."
Cậu cái mông!
Trình Doãn tức tối chuồn vào xe, ngồi hẳn lên ghế lái của Dụ Ngôn Gia lúc nãy.
Dụ Ngôn Gia đưa tay nhìn đồng hồ, anh còn một cuộc họp theo quý ở công ty nữa cơ mà?
"Ngồi sang bên kia, tôi đưa cô về."
Trình Doãn bĩu môi, ôm chặt lấy vô lăng.
"Không sang."
"Tôi không có thời gian ở đây kì kèo đâu."
"Trông tôi muốn kì kèo à? Không sang, thích thì anh tự sang đó mà ngồi."
Dụ Ngôn Gia cảm thấy thế này đã là quá đáng lắm rồi.
Trình Doãn trong trí nhớ của anh là một thiếu nữ nhỏ người nhỏ tiếng, đi đứng lúc nào cũng cúi gằm mặt xuống. Gặp anh lúc nào cũng rón rén, sợ sệt.
Còn bây giờ... dám gọi thẳng tên anh? Tranh cả ghế lái với anh?
"Về Trình gia! Tôi nói một lần thôi." Dụ Ngôn Gia đột nhiên lớn tiếng.
Quả nhiên chiêu này có hiệu quả với trẻ nhỏ. Chỉ thấy Trình Doãn ấm ức bò sang ghế lái phụ mà ngồi, nhường chỗ cho anh.
Anh ngồi xuống, tay chuẩn bị khởi động máy, nếu nghĩ lại thì vừa rồi anh hơi to tiếng. Dù sao cô vẫn còn nhỏ, vừa định quay sang an ủi mấy câu thì Trình Doãn đã nhanh hơn một bước.
Ôm lấy cánh tay anh, đôi mắt chớp chớp nhìn anh.
"Dụ Ngôn Gia! Chúng ta đừng về đó nhé?"
"..."
"Đi mà! Dụ Ngôn Gia, tôi xin anh đấy!" Bồi thêm hai cái tay đang chắp vào nhau, cúi đầu lạy anh đầy thành khẩn.
"..."
"Cậu ơi~"
"Khụ... Đi bệnh viện."
___