Bạch Phó Tinh nhìn chất đống bông được dồn bên trong mà ngẩn người: "Sao anh lại trắng thế Cố Nghịch?"
Cố Nghịch: "..."
Bạch Phó Tinh ấn ấn lên lớp bông, nhẹ nhàng nói: "Không sao, lần này chúng ta đều rất tỉnh táo, cũng nên sửa lại sai lầm lúc đó rồi, để anh Bạch Phó Tinh đây nằm trên cho."
... Cố Nghịch vô biểu cảm đi tới.
Lỗ tai Bạch Phó Tinh khẽ động, nhận thấy sau lưng có người, cậu nhanh chóng bảo vệ che chở cho cái gối.
Bạch Phó Tinh nhìn hắn hai lần rồi lại nhìn cái gối đầu trong ngực, hai tay kiên định ôm chặt gối đầu, hạ thấp giọng: "Cố Nghịch, ta sẽ bảo vệ anh."
Cố Nghịch: "..."
Bạch Phó Tinh: "Vừa rồi ta đã cởi bỏ xiêm y của anh, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Cố Nghịch: "..."
Bạch Phó Tinh đặt gối xuống, nhẹ nhàng nói: "Chờ ta đánh bại tên này rồi chúng ta sẽ tiếp tục ngủ nhé."
Cố Nghịch: "..."
Bạch Phó Tinh đứng dậy, quyết định xông lên chiến đấu vì người mình yêu và gia đình này, nhưng cậu vừa đứng dậy thì hai chân lập tức mềm nhũn, cả người ngã về phía trước, nhào vào trong ngực Cố Nghịch.
Cố Nghịch đau đầu đỡ lấy cánh tay cậu.
Bạch Phó Tinh ngửi ngửi rồi hai hàng lông mày nhíu lại, cậu ngẩng đầu dừng lại vài giây, giống như đang phân biệt xem hắn là ai, sau đó nhìn về "Cố Nghịch" đang chờ mình trở về tiếp tục ngủ.
Cố Nghịch: "..."
Cố Nghịch vô biểu cảm đi hai bước cầm cái gối kia lên.
Trái tim Bạch Phó Tinh lập tức căng chặt, cậu la lên: "Cố Nghịch!"
Cố Nghịch: "..."
Bạch Phó Tinh: "Anh muốn cái gì?"
Cố Nghịch bình tĩnh đưa ly nước tới: "Em uống nước đi."
Bạch Phó Tinh nhìn nước trong ly, giống như biết mình sắp phải đối mặt với cái gì nên đành nhìn cái gối một cái thật sâu, cuối cùng giống như hạ quyết tâm mà uống một hơi cạn sạch.
Cố Nghịch: "..."
Bạch Phó Tinh chớp chớp mắt: "Ngọt thế?"
Cố Nghịch: "Nước mật ong." Giải rượu cho nhóc yêu quái nhà em đấy.
Bạch Phó Tinh nhìn hắn trong chốc lát, giống như giờ đã nhận ra hắn là ai, cậu dụi mắt, một lúc lâu sau mới mạnh mẽ nhào tới, mềm giọng nói: "Cố Nghịch."
Cố Nghịch: "..."
Bạch Phó Tinh nhìn hắn: "Cố Nghịch, là ta nè, ta đây mà, ta là cục lông nhỏ đó."
Cố Nghịch: "..."
Bạch Phó Tinh nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, từng chút từng chút kéo cái gối đầu trong tay hắn xuống, nhỏ giọng nói: "Anh đừng có sờ thứ bông xù khác."
Cố Nghịch đau đầu nói: "Em nằm xuống đi."
Sao càng ngày càng choáng váng vậy chứ?
Bạch Phó Tinh lập tức nằm xuống: "Anh muốn màn trời chiếu đất với ta hả?"
Cố Nghịch kéo tấm chăn mỏng lên: "Cái này không gọi là màn trời chiếu đất."
Hơi nóng bốc lên, khăn mặt vô cùng mềm, Bạch Phó Tinh nhẹ nhàng nói: "Thoải mái quá à."
Tay Cố Nghịch dừng một chút: "Đừng nói gì cả."
Bạch Phó Tinh gật đầu.
Cố Nghịch lại lấy khăn ấm lau tay cho cậu, nhìn đôi môi cậu nhẹ nhàng chu lên thì bất đắc dĩ gõ nhẹ lên trán cậu một cái.
Bạch Phó Tinh mở mắt ra.
Cố Nghịch bình tĩnh đứng dậy, cất khăn mặt đi rồi trở lại bên giường, sau đó quấn kỹ lưỡng cái người đang lộ hết cả vai kia lại.
Bạch Phó Tinh khó hiểu nháy mắt mấy cái.
Cố Nghịch chỉnh lại quần áo rồi nằm xuống bên cạnh.
Bạch Phó Tinh tò mò nói: "Sao anh không đắp chăn?"
Cố Nghịch: "Tôi không thích đắp chăn."
Bạch Phó Tinh đạp chân: "Vậy thì ta cũng không cần đắp nữa."
Cố Nghịch đè chăn lại, thấp giọng nói: "Ngủ đi."
Bạch Phó Tinh thở phì phì, dùng cái loại biểu cảm vô cùng tủi thân mà nhìn trần nhà.
Rõ ràng là không thích mình.
Không muốn ngủ cùng với mình.
Cậu đang thì khổ sở thì đột nhiên cảm giác góc chăn bị vén lên, hơi thở quen thuộc lập tức vây quanh cậu.
Bạch Phó Tinh quay đầu.
Cố Nghịch bình tĩnh nhắm mắt lại.
Bạch Phó Tinh cong mắt, cả tay cả chân ôm lấy hắn: "Không phải là anh không đắp chăn sao?"
... Cố Nghịch cứng đờ, cảm thấy đêm nay mình sẽ không thể ngủ được.
Bạch Phó Tinh làm nũng cọ đầu vào vai hắn.
Cố Nghịch buồn cười, theo thói quen giơ tay sờ đầu cậu, động tác hắn vô cùng tự nhiên, giống như rất nhiều lần trước đây vậy.
Mãi đến khi Bạch Phó Tinh kề sát hắn, hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt từ trên người thiếu niên truyền đến, Cố Nghịch mới mất tự nhiên tách ra khoảng cách, nói một tiếng: "Xin lỗi."
Bạch Phó Tinh: "Hả? "
Cố Nghịch hơi hé miệng: "Đi ngủ trước đã."
Bạch Phó Tinh: "Sao anh không cởi quần áo ra vậy?"
Cố Nghịch: "..."
Bạch Phó Tinh nhẹ nhàng cởi nút cho hắn.
Cố Nghịch đè tay cậu lại.
Bạch Phó Tinh vội vàng nói: "Ta chỉ không giỏi cài nút mà thôi, chứ cởi nút áo đơn giản thì vẫn có thể á..."
Cố Nghịch ngắt lời hắn: "Ngủ."
Bạch Phó Tinh lại dùng cái loại biểu cảm vô cùng tủi thân kia nhìn trần nhà.
"Ta nói cho anh biết, anh làm ta tức giận rồi đó. Anh biết không? Chọc người ta tức lên thì phải kêu dễ nghe chút mới được, như vậy thì người ta mới tha cho anh."
Cố Nghịch nhướng mày: "Cho nên?"
Bạch Phó Tinh hừ một tiếng: "Gọi anh đi, gọi ta là anh thì ta sẽ buông tha cho anh."
Cố Nghịch: "..."
Cố Nghịch: "Thỏ ngốc."
Bạch Phó Tinh duỗi chân đè ép hắn: "Bây giờ ta đang tức giận lắm đó, căn cứ theo mức độ tức giận khác nhau, số lần và tần suất cũng khác nhau, nên anh phải gọi ta là anh trai."
Cố Nghịch: "Bông xù."
"Ba tiếng." Bạch Phó Tinh giương nanh múa vuốt, đột nhiên cậu chạm phải cái gì đó, cậu lập tức khựng lại, sau đó giống như thăm dò mà cọ cọ lên vật kia.
Cố Nghịch vô biểu cảm bắt lấy tay cậu, vươn tay tắt đèn, sau đó xốc chăn ra ngoài.
Bạch Phó Tinh bĩu môi: "Không nhìn thì không nhìn, ta không bao giờ thèm xem đâu!"
Cố Nghịch ôm lấy cậu cách lớp chăn: "Sao lại nhiều lời thế cơ chứ? Em ồn quá."
Bạch Phó Tinh ngậm miệng lại, quyết định không bao giờ nói chuyện với hắn nữa.
Một lát sau, Bạch Phó Tinh chớp chớp mắt trong bóng tối: "Ta khó chịu, muốn hôn anh."
Cố Nghịch mặt không chút thay đổi phối hợp: "Chít chít."
Bạch Phó Tinh dừng lại hai giây, cười đến đau bụng.
Cố Nghịch nhẹ nhàng nhếch môi.
Bạch Phó Tinh nhìn ngôi sao nhỏ sáng lên trong mắt hắn, mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Anh cười lên đẹp thật."
Cố Nghịch: "Tôi biết."
Bạch Phó Tinh đến gần hắn một chút, nhỏ giọng nói: "Vậy có nhiều người thích anh lắm hả?"
Cố Nghịch: "Cũng hơi hơi."
Khuôn mặt Bạch Phó Tinh lập tức suy sụp: "Ả?" Cậu có chút nản lòng, hai má nhỏ khẽ động: "Vậy anh thích kiểu như thế nào?"
Cố Nghịch dời tầm mắt: "Tôi nghĩ một chút."
Vậy mà còn dám có hả?
Bạch Phó Tinh hôn lên trán hắn một cái: "Đóng dấu."
"Hửm?"
Bạch Phó Tinh thẳng thắn nói: "Thật không giấu diếm, ta đã lén lút phát cho anh nhiều tấm thẻ vợ tốt lắm rồi đó, nên là anh không thể có mẫu người yêu thích được đâu."
Cố Nghịch buồn cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT