Edit + beta: Bella
........................................
6.
Phó Lê bởi vì bệnh kén ăn mà gầy đi không ít, gần nhất cũng càng thêm thích ngủ, cả người tinh khí thần đều suy giảm.
Liễu Ngạn không bắt cậu phải ăn những món cậu không muốn ăn nữa, cả ngày chỉ dựa vào mấy chén nước trái cây để duy trì mạng sống, áo sơmi mặc ở trên người càng ngày càng to rộng, cả người không khác gì một cành trúc khô.
Liễu Ngạn không đành lòng nhìn cậu như vậy, nhưng lại không muốn kích thích cậu, chỉ có thể nhẹ giọng tinh tế hống. “Phó Lê, ăn một chút gì đi, bất luận là ăn cái gì cũng được. ”
Phó Lê nhấc lên mí mắt nhìn nhìn, giọng nói châm chọc, cười nói. “Liễu tổng không phải là muốn tôi chỉ uống nước trái cây thôi sao, như thế nào, hiện tại lại không được?”
Thời điểm vừa tới biệt thự, Liễu Ngạn vì để tra tấn cậu, mỗi ngày chỉ cho cậu uống vài chén nước trái cây, dùng cách của Liễu Ngạn mà nói, nước trái cây không có tạp vật gì, thời điểm làm loại chuyện kia lại càng sạch sẽ.
Liễu Ngạn không nghĩ Phó Lê sẽ nói như vậy, ánh mắt hắn không báo trước mà tối sầm xuống, mười ngón tay nắm chặt, trong lòng dị thường hụt hẫng.
7.
Phó Lê mang thai.
Tỷ lệ Alpha mang thai như muối bỏ biển, mặc dù có mang cũng thập phần nguy hiểm. Lúc Phó Lê biết được tin tức này cũng không có nửa điểm dao động, cậu yêu cầu bác sĩ phải bảo vệ bí mật này cho cậu, không cần thiết nói cho Liễu Ngạn.
Nhưng chính là toàn bộ người của biệt thự này, bao gồm cả bụi bặm trên mặt đất cũng đều là của Liễu Ngạn, bác sĩ tự nhiên là sẽ không dễ dàng nghe theo Phó Lê.
Nhưng mà Phó Lê lại là cầm lấy tính mạng của chính mình làm áp chế, bác sĩ lại rất rõ ràng mệnh của cậu là có bao nhiêu đáng giá, cuối cùng cũng không thể không nghe theo.
Hôm nay Liễu Ngạn trở về liền nhìn thấy Phó Lê đang ngồi ở sô pha trong phòng ngủ đọc sách, ánh nắng chạng vạng xuyên qua cửa sổ phóng vào, chiếu vào một bên sườn mặt của Phó Lê, đem ngũ quan tuấn mỹ vựng đến mức tận cùng.
Cứ việc mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Phó Lê, nhưng Liễu Ngạn vẫn là có một sự thất thần, gương mặt này, thật sự là nhìn ngàn lần không ngán.
Hắn khép lại cửa phòng, dẫm lên thảm triều mềm mại, hướng Phó Lê đi tới.
Liễu Ngạn lấy đi quyển sách trong tay Phó Lê, nâng lên cằm của Phó Lê hôn xuống, mùi hương nhàn nhạt từ khoang miệng tràn ra, dung vào khoang miệng Liễu Ngạn.
Nụ hôn này kết thúc, đáy mắt Liễu Ngạn hiện lên một tia vui sướng, hắn buông Phó Lê ra, ôn nhu hỏi. “Em hôm nay đã ăn cái gì?”
“Cháo trắng cùng sủi cảo tôm.” Phó Lê mở miệng, ngữ khí phá lệ bình đạm.
Khóe môi Liễu Ngạn hơi giương lên, chỉ cần Phó Lê chịu ăn, hết thảy đều sẽ chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.
Phó Lê nhìn hắn, đáy mắt ẩn ẩn có khát cầu ý vị. “Tôi muốn làm chuyện kia một chút.”
Liễu Ngạn đáp: “Được.”
“Nhưng tôi không muốn mang theo chúng nó.” Phó Lê đem đôi tay giơ lên trước mắt hắn, cánh môi nhẹ nhàng khẩn cầu.
Đã nhìn quen bộ dạng cường thế của Phó Lê, trong lúc nhất thời Liễu Ngạn vẫn không thể thích ứng kịp phần mềm mại này, lập tức mang tới chìa khóa mở ra xích sắt.
8.
Bảo mẫu nói việc ăn uống của Phó Lê gần đây đã chuyển biến tốt, mỗi bữa có thể ăn hết nửa chén cháo, tuy rằng Liễu Ngạn đã hy vọng Phó Lê có thể ăn nhiều thịt một chút để bồi bổ thân thể, nhưng cũng minh bạch loại sự tình này đều không phải là một sớm một chiều có thể giải quyết, chỉ dặn dò bảo mẫu ở thời điểm làm đồ ăn, cố gắng chọn những món mà Phó Lê thích ăn làm.
Buổi tối, sau khi Liễu Ngạn giải khai xiềng xích cho Phó Lê xong, hắn vội ôm người vào trong phòng tắm.
Sau khi biết được Phó Lê có khuynh hướng tự ngược từ chỗ bác sĩ kia, Liễu Ngạn không còn cưỡng bách Phó Lê làm sự tình đó nữa, nhưng Liễu Ngạn hắn là một đại Alpha, nhu cầu sinh lý cũng không phải dạng vừa, hơn nữa là trong khoảng thời gian này không khí giữa hai người cũng không tệ lắm, Liễu Ngạn liền không hề nhẫn nại, quyết định cùng Phó Lê tiến hành một trận, vui sướng tràn trề □□.
Từ trước đến nay Phó Lê đối việc này đều phi thường phản cảm, thậm chí là chán ghét, cho nên mỗi lần làm Liễu Ngạn đều phải đem tay chân Phó Lê trói lại, mỗi lần đều là giãy giụa mãnh liệt, trên người luôn đầy rẫy vết thương.
Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, Liễu Ngạn đem người đè ở trên tường hôn môi, kiện áo to rộng kia bị hắn xé mở, một nửa treo ở đầu vai, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng ngần.
Vết thương trên người Phó Lê sớm đã khép lại, khắp người trắng nõn tinh tế, cùng lúc mới gặp cũng không khác lắm, chỗ bắp đùi kia là một cái hình xăm cành trúc, này là Liễu Ngạn nhất quyết lưu lại trên người Phó Lê, trừ bỏ tuyến thể có thể đánh dấu, đây là ấn ký duy nhất.
Liễu Ngạn tiến công so với dĩ vãng đều muốn ôn nhu hơn rất nhiều, Phó Lê sẽ không cảm thấy đau, nhưng thật ra là chỉ thiếu điều muốn giãy giụa thôi.
Phó Lê không phản kháng đối với Liễu Ngạn mà nói chính là nhu tình lớn nhất, trong lòng một trận ấm áp, ngón tay Liễu Ngạn khẽ xoa lên tuyến thể của Phó Lê, rất tận tình mà phóng thích tin tức tố vị thanh trúc.
Phó Lê cố nén ghê tởm phối hợp với Liễu Ngạn, Phó Lê biết, chỉ cần qua khỏi đêm nay…… Là có thể hoàn toàn giải thoát rồi.
⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT