Nguyễn Khê cũng không muốn phá hủy hình tượng mà cô đã cất công xây dựng. Tất cả những mỹ từ đều chỉ dùng để miêu tả nữ thần mối tình đầu, để cô đối chọi gay gắt với Thái Mộng Tuyết chỉ vì một cái váy, đúng là tính toán chi li, nhưng để cô chịu đựng cái bông sen trắng này thì tức chết cô rồi, lúc này chỉ cần “người bảo vệ Khê” ra thôi. Chỉ là cô không nghĩ rằng Giang Dịch Hàn lại vì cô mà nói ra cơn tức này.

"Bạn Thái này, thật ra có rất nhiều người ở căng tin vào buổi sáng. Cậu đi đường cũng phải cẩn thận một chút đi, làm bẩn váy của tôi chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng lần sau cậu bị ngã thì lại là chuyện lớn đó.” Nguyễn Khê giọng điệu mềm mỏng, giả vờ quan tâm nói: "Những lời mà anh họ tôi nói cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá, anh ấy chỉ bênh vực kẻ yếu thôi chứ cũng không có ý gì đâu, lần sau cẩn thận một chút là được.”

“Người bảo vệ Khê” cánh tay trái Trần Lan Thanh bĩu môi, giọng nói tuy nhỏ nhưng mọi người xung quanh vẫn có thể nghe thấy: “Khê à, cậu cũng nói quá rồi đó, cậu ấy mới có mấy lần bất cẩn, lần trước là trà sữa nóng, có lẽ là cố ý, nếu không thì tại sao lại không đụng vào người tớ. Là do hai người đụng hàng nên cậu ấy ghét à.”

Không hổ danh là cánh tay trái của cô! Tổng kết rất sâu sắc, đúng trọng tâm.

Trong lòng Nguyễn Khê thầm khen Trần Lan Thanh.

"Cậu đang nói cái gì vậy hả? Sao Mộng Tuyết có thể có ý đó, là do mấy cậu không nên đi về hướng của tụi này chứ!” Thái Mộng Tuyết cũng có người bảo vệ cô ta, nhưng mà trình độ cãi tay đôi sao mà cùng một đẳng cấp với cánh tay trái của cô cơ chứ.

Trần Lan Thanh hừ mạnh một tiếng: "Thôi đi, hai người các cậu là thần tiên à, bọn này đi về phía các cậu thì sao? Cứ tưởng tụi này là đồ ngốc chắc, nếu không phải vì Thái Mộng Tuyết thích Diêu Bách Nham, mà Diêu Bách Nham lại thích Nguyễn Khê đó. Nhìn cái mặt hiện rõ sự ghen tị của cậu đi, đúng là chẳng ưa.”

Tâm tư của Thái Mộng Tuyết cứ như vậy mà bị người ta vạch trần, trong lúc đó cô ta thật sự rất xấu hổ, trông như muốn khóc tới nơi rồi.

Nguyễn Khê cảm thấy chuyện này nên kết thúc ở đây rồi nên cô kéo Trần Lan Thanh: “Được rồi được rồi. Bọn mình đi thôi.”

Giang Dịch Hàn nãy giờ không nói câu nào có lẽ cũng biết chuyện gì đang xảy ra rồi, không thể không trợn mắt trừng một cái, đá văng hộp sữa đậu nành của bạn học kém trên mặt đất, thấp giọng nói: "Nhàm chán, đi thôi."

Mấy tên đàn em của anh cũng đứng dậy đi theo.

"Hóa ra là ghen tị tình cảm của người ta."

"Bạn học nữ kia cũng chán thật, nhưng mà Diêu Bách Nham cũng ẻo ghê, em họ anh nhất định không thích loại này đâu."

Nghe tiếng bàn tán không chừa mặt ai này làm Thái Mộng Tuyết nắm chặt hai tay, cô ta cúi đầu, nói với Nguyễn Khê: "Tớ xin lỗi, thật sự là tớ không cố ý."

Ý cười trên mặt Nguyễn Khê biến mất, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại lạnh nhạt: “Bạn học này, lần sau cẩn thận một chút nha, dù sao lần trước cậu cũng nói như vậy lúc làm đổ trà sữa lên người tôi đấy. "

Nói thẳng ra, hiện tại cô đã có mục đích rồi, nếu như không có mục đích thì lần đầu tiên bông sen trắng kia làm chuyện này, cô đã tát cho cô ta một cái rồi, làm sao có thể cho cô ta nhiều lần làm như vậy.

Nguyễn Khê nói xong, cô quay người rời nhà ăn, Trần Lan Thanh cũng đuổi theo, ôm lấy cánh tay cô: "Còn nửa tiếng nữa mới tới tiết học đầu tiên, không thì bọn mình đến ký túc xá mượn bột giặt đi, xong rồi lấy máy sấy hong khô.”

“Cũng đành làm như vậy thôi.”

Có khá nhiều sinh viên nội trú trong lớp, với sự thân thiện của Nguyễn Khê nên không lâu sau đã có người dẫn cô về ký túc xá.

Cô chỉ sống trong ký túc xá của trường trong thời gian huấn luyện quân sự cấp ba. Đây là ký túc xá dành cho sáu người, có phòng tắm riêng và ban công, bình thường thì sử dụng điện cũng không bị hạn chế, nhưng 11 giờ tối sẽ tự động tắt đèn - Đọc trên app TYT tytnovel.com

“Chắc chắn là Thái Mộng Tuyết cố ý.” Trần Lan Thanh nói.

Sau khi Nguyễn Khê sấy khô váy xong, vẻ mặt bình tĩnh: "Tớ biết."

"Thế mà cậu vẫn..."

“Trong tình huống vừa rồi, nếu tớ mà cãi nhau với cậu ta thì người khác sẽ cho rằng bọn mình bắt nạt người khác.” Nguyễn Khê nhìn Trần Lan Thanh cười: “Với lại tớ biết cậu sẽ bảo vệ tớ.”

Trần Lan Thanh cười cười đẩy cô: "Đúng, đúng, tớ không thể nhìn cậu ấy như vậy được. Xem ra chúng ta đang bắt nạt cậu ấy rồi nhờ."

"Đi thôi, cánh tay trái của tớ."

Trần Lan Thanh rất thích cái danh xưng này: "Nhưng anh họ của cậu cũng rất đẹp trai đó, anh ấy có bạn gái chưa?"

"Làm sao, cậu thích anh ấy à?"

"Tớ thích tất cả những anh đẹp trai."

"Có muốn tớ hỏi ý anh ấy cho cậu không?"

Trần Lan Thanh suy nghĩ một chút, nhưng vẫn lắc đầu: “Thôi, tớ vẫn cảm thấy anh ấy sẽ không thích tớ, cho nên tốt nhất là không nên làm chuyện vô ích, lãng phí tiền điện thoại của tớ."

Bây giờ học sinh yêu đương thì chiếc điện thoại là thứ không thể thiếu. Gửi tin nhắn, trò chuyện trên WeChat là tất cả những gì căn bản rồi.

"Nhưng tớ mà có nhan sắc này của cậu thì tớ cũng không lo là mình đầu tư không có lãi.”

Trần Lan Thanh vẫn hơi buồn khi nhắc đến điều này. Trước năm ba cấp 3, áp lực học hành cũng không nặng lắm, cô ấy cũng tán tỉnh một vài chàng trai rồi nhưng mà cuối cùng cũng chẳng đâu vào đâu, để lưu lượng với cước phí nhắn tin của cô ấy là vô ích. Sau khi tính lại thì chi phí cũng đủ để cô ấy mua vài đôi giày nữa đấy.

“Không đâu, thật ra ngũ quan của cậu cũng rất đẹp đó.” Nguyễn Khê vẫn coi Trần Lan Thanh như một người bạn thực sự nên nói thêm vài câu: “Chỉ là bây giờ mọi người đều còn trẻ con, chưa biết thưởng thức nhan sắc của cậu. Cậu có biết đây là một gương mặt sắc nét không? Trông rất quý phái và quyến rũ đó nha."

Nét mặt và khí chất của Trần Lan Thanh đúng là có điểm của một khuôn mặt sắc nét, nhưng cô ấy vẫn còn quá nhỏ, chưa đến mười tám tuổi, hơn nữa trường học và gia đình cũng không cho phép học sinh nữ ăn mặc quá lố lăng, vì vậy trong mắt mọi người cô ấy cũng không tính là thuộc nhóm xinh đẹp. - Đọc trên app TYT tytnovel.com

Nghe Nguyễn Khê nói lời này, Trần Lan Thanh lập tức vui vẻ: "Thật sao? Vậy thì ai sẽ thưởng thức sắc đẹp này đây?"

“Tớ không phải là người đầu tiên thưởng thức vẻ đẹp đó à?” Nguyễn Khê đắc ý: “Cậu phải tin tưởng con mắt và óc thẩm mỹ của tớ chứ!”

Hai cô gái vui vẻ trở lại lớp học, hoàn toàn quên mất Thái Mộng Tuyết, chỉ có điều trong cuộc sống buồn chán mà nói, một chuyện như vậy cũng là chủ đề để mọi người lôi ra bàn tán.

Lớp 12 áp lực rất lớn, hơn nữa đều là tuổi dậy thì, nam sinh ăn nhiều kinh khủng, trước giờ học buổi chiều, Chu Trừng đã bị bạn cùng bàn kéo đến căn tin mua xúc xích để ăn lót dạ.

Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, ngày mai bọn họ sẽ chào đón tuần lễ vàng, tuy là học sinh lớp 11 nhưng nhà trường đã thông báo các em sẽ được nghỉ ba ngày.

Mặc dù giáo viên bộ môn rất bình tĩnh phát rất nhiều bài kiểm tra nhưng điều này không ảnh hưởng được gì đến tâm trạng tốt của học sinh.

Chu Trừng mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, dáng người vừa gầy lại cao ngất, giống như cây bạch dương trong gió vậy.

“Cậu không ăn à?” Bạn cùng bàn vừa ăn xúc xích vừa đợi dì ở canteen mang gà rán ra cho cậu ta, thuận miệng hỏi.

Chu Trừng lắc đầu, cầm cái chai trong tay đập loạn: "Không ăn, nhanh lên, tiết sau là của giáo viên chủ nhiệm."

"Đúng rồi, hôm nay Nguyễn Khê xảy ra mâu thuẫn với một cô bạn học lớp văn. Hình như là vì Diêu Bách Nham đấy." Bạn cùng bàn thì thào: "Nghe nói Diêu Bách Nham đã theo đuổi Nguyễn Khê từ lâu rồi. Tết Nguyên Đán năm ngoái còn nhận được một chiếc hộp lớn của Ferrero, là do cậu ta tặng đó."

Chu Thành rũ mắt: "Ồ."

“Tớ nghe anh trai tớ nói nếu có thích người ta rồi thì phải nhanh nhanh theo đuổi đi, đừng đợi lên đại học.” Bạn cùng bàn dừng lại: “Anh tôi tiếc đứt ruột luôn đấy, vốn tưởng là lên đại học rồi yêu đương cũng không muộn, kết quả thì sao, gần năm cuối đại học rồi mà vẫn là tên độc thân.”

"Nhưng mà việc này nó khá mâu thuẫn. Dù gì thì cũng là lớp 12 rồi, có manh nha gì là thầy cô và bố mẹ cũng sẽ phát hiện ra, yêu đương thì rắc rối lắm. Không không, giờ thầy chủ nhiệm đã biết chuyện xảy ra lúc sáng rồi, chắc là muốn tìm Nguyễn Khê để tâm sự đây, Nguyễn Khê cũng thảm lắm, may mà thầy chủ nhiệm thích cô ấy, hẳn là sẽ không làm khó cô ấy đâu."

“Ơ, Chu Trừng, sao cậu lại đi?” Bạn cùng bàn ngẩng đầu lên, thấy Chu Trừng chuẩn bị rời khỏi nhà ăn, lớn tiếng gọi.

Chu Trừng quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh: "Tớ có việc phải làm."

Đứng trong văn phòng, Nguyễn Khê cũng đang đau đầu. Nếu trường Trung học phổ thông số một này mà là Weibo, vậy thì cách mấy ngày cô nhất định sẽ lên hot search một lần. Tuy rằng nói ra lời này rất khó chịu, nhưng hiện tại cô thật sự cảm thấy có nhiều người theo đuổi quá cũng phiền thật.

Trương Kiến Ba là giáo viên chủ nhiệm cũng là giáo viên vật lý của lớp họ. Nhưng học sinh đều thầm gọi ông là Ba Ba.

Ba Ba năm nay ngoài 40 tuổi, người cao 1m7, nặng 170.

Nghe nói nhà trường sẽ lắp máy điều hòa trong phòng học, ông là người góp công lớn nhất, cứ mỗi lần đến mùa hè là lúc Ba Ba thấy khó chịu nhất, lúc đó trong lớp chỉ có mỗi cái quạt trần, mà người ông lại béo. Ngồi trong phòng học có rất nhiều học sinh như vậy chẳng khác gì cái lồng hấp, có vài lần suýt nữa ông bị cảm nắng nên năm nào cũng phải viết đơn gửi thầy hiệu trưởng. Kiên trì mấy năm, bị cảm nắng ngất xỉu trên bục giảng thì trong phòng phòng mới lắp cái máy điều hòa.

Ba Ba vừa uống trà sữa vừa nói: "Nguyễn Khê, bây giờ em là đối tượng bảo vệ quan trọng của lớp ta. Em không thể phạm sai lầm trong thời điểm này. Thầy có một học sinh trong học kỳ trước, là hạt giống tốt trong kì thi, nhưng vì yêu sớm nên đã bị trượt thành tích, giờ phải thi lại lần hai. Lúc đó thầy đã thề rằng sẽ không bao giờ có chuyện này xảy ra nữa."

Nguyễn Khê có thể giải quyết loại chuyện này một cách dễ dàng. Ngay khi cô định thề như lần trước rằng sẽ không bao giờ phạm sai lầm trước kỳ thi tuyển sinh đại học, một giọng nam lạnh nhạt vang lên từ cửa: "Báo cáo."

Ba Ba và Nguyễn Khê cùng nhau quay lại, Chu Trừng đang đứng ở cửa.

"Hả, em có chuyện gì à?"

Chu Trừng bước vào, đứng bên cạnh Nguyễn Khê nhìn cô một cái, "Thầy ơi, em muốn hỏi cuốn bộ đề 53 câu có thể mua ở Hiệu sách Tân Hoa được không?”

Ba Ba ngẩn ra một chút: "Nhà sách có hết mà."

“Dạ.” Chu Thành lại liếc sang nhìn Nguyễn Khê: “Lúc nãy cô Vương đang tìm cậu đấy.”

Cô Vương là giáo viên môn Ngữ Văn với lại cô cũng rất thích Nguyễn Khê nên nghỉ mà tìm cô cũng là điều bình thường.

Ba Ba nói ngay: "Vậy thôi Nguyễn Khê em đi đi, những lời vừa rồi thầy mới nói với em thì em phải suy nghĩ kĩ đi, đừng có đùa giỡn với tương lai của em."

Nguyễn Khê và Chu Trừng cùng rời văn phòng, hai người đi cạnh nhau.

“Có thật là cô Vương đang tìm tớ không?” Cô hỏi.

Trong mắt Chu Trừng hiện lên ý cười: “Tớ nhớ lầm rồi."

Nguyễn Khê bật cười.

Ai thấu được tâm tư của thiếu nam thiếu nữ đâu mà.

Tiết học cuối cùng là lớp vật lý của Ba Ba, nhưng mà trong tiết của ông cũng không có nhiều người dám làm việc riêng.

Lúc Nguyễn Khê đang ghi chép, một tờ giấy ghi chú đột nhiên xuất hiện trên bàn của cô, bị ngược gió mở nó ra.

"Tớ đã nói là rằng chúng ta sẽ cùng dắt chó đi dạo. Chiều mai cậu có rảnh không? Chu Trừng."


App TYT & Euphoria Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play