Diệp Huyên Linh phản ứng cực nhanh: “Thì ra là em họ.”

Nói là anh, nhưng không phải anh ruột, vậy thì chỉ có anh họ con cô, dì, cậu hoặc anh họ con chú, bác. Nếu là anh họ con chú, bác, vậy chắc chắn sẽ là một họ, loại trừ một chút, Giang Dịch Hàn là anh họ con cô, dì, cậu của Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê cũng không giải thích, chỉ cười.

Cho dù Giang Dịch Hàn thật muốn tìm cô đôi co tranh luận, cô một chữ cũng không nói sai. Suy cho cùng Vương Mỹ Chi và mẹ cô là chị em tương xứng, Giang Dịch Hàn lại gọi mẹ cô là dì, vậy cô là con gái ruột của mẹ cô, làm tròn số một chút, Giang Dịch Hàn không phải là anh trai cô ư? Huống chi xưng hô em họ này đâu phải từ trong miệng cô nói ra, là do người khác bịa đặt, chẳng có liên quan gì với cô.

Diệp Huyên Linh vỗ tay, đẩy bình Assam kia vào trong tay cô: “Đây thật sự là lũ lụt dập miếu Long Vương, người một nhà lại không biết người một nhà. Nguyễn Khê, đây là mua cho cậu. Mau lên lớp đi, tớ sẽ không làm phiền cậu, đi trước đây, có thời gian thì cùng đi căng tin ăn cơm.”

Với bản lĩnh quen thuộc từ trước đến nay này của Diệp Huyên Linh, Nguyễn Khê không bằng tự than thở.

Cô bất giác nhìn thoáng qua Chu Trừng phía trước, nam sinh đang lật sách vở, cũng không biết cậu ấy có nghe thấy hay không.

Trong tiết tiếng Anh, Nguyễn Khê mất tập trung gần 10 phút.

Cũng may sau hai tiết toán tiếp theo là các bài thi mô phỏng, đến lớp 12, có những bài thật sự làm không xong, Nguyễn Khê đã quen với khuôn mẫu này. Chìm trong biển đề và công thức, rất nhanh bỏ lại sau đầu sự việc em gái họ.

Nữ ma đầu bị học sinh đặt biệt danh đang ở trên giảng đường, bài phân tích này của Nguyễn Khê rất có cảm xúc gần như đạt điểm tuyệt đối ——

“Bài này có ý tưởng rõ ràng, cảm xúc tinh tế, cực kỳ có sức cảm hóa. Các em có thể học tập chăm chỉ, lát nữa tôi nhờ đại diện của lớp chép lại, các em lần lượt xem qua.” Nữ ma đầu dừng lại. Cô ấy luôn tương đối nghiêm khắc: “Tin rằng các em cũng biết, hễ bị tôi coi là bài làm mẫu, trong mười bài có bảy tám bài đều là của bạn Nguyễn Khê. Em ấy viết bài tôi rất hài lòng, rất rõ ràng quy tắc của kỳ thi tuyển sinh đại học, nếu các em có thể học theo con đường này, muốn đạt điểm cao trong bài thi ngữ văn, thật sự không khó.”

Thật ra một lớp cũng chỉ có mấy giáo viên ngữ văn như vậy, mọi người tụ tập một chỗ cũng thường sẽ xúc động, thật sự Nguyễn Khê quá hiểu mánh khóe làm văn của kỳ thi tuyển sinh đại học, không làm cho người ta lo lắng chút nào, nhưng đứa trẻ thông minh như vậy thường cũng không có mấy người như thế trong một khóa.

Có một quy tắc bất thành văn ở trường Trung học phổ thông số một, đó là lấy thành tích để xếp chỗ ngồi, hoặc phụ huynh đặc biệt chào hỏi, hoặc là đặc biệt nghịch ngợm mới bị giáo viên nhìn chằm chằm ở hàng ghế đầu.

Giang Dịch Hàn là học sinh chuyển trường, đương nhiên sẽ ở hàng cuối cùng.

Hoắc Văn Đạt vừa xem xong bài đăng trên diễn đàn, nằm sấp trên bàn, ý đồ dùng sách chất cao che mình: “Anh Hàn, thương lượng với anh một chuyện.”

“Buông ra.” Mí mắt Giang Dịch Hàn cũng không nhướng lên.

“Không phải sẽ thi hàng tháng ngay sao, mẹ tôi nói chỉ cần thứ hạng của tôi đứng trong top 10, sẽ mua điện thoại cho tôi.” Hoắc Văn Đạt xoa tay: “Em \họ anh luôn là top 3 trong lớp, bảo cô ấy gửi đáp án, tôi không tham lam, chỉ cần chọn đề là được, anh Hàn yên tâm, đến lúc đó tôi mời anh ăn cơm!”

Cuối cùng Giang Dịch Hàn cũng ngẩng đầu nhìn anh ấy một cái: “Em họ tôi?”

Lý Triết ngồi ở phía trước cũng tiến lại gần: “Đúng vậy, anh Hàn anh cũng thật là, sao không nói cho tôi biết Nguyễn Khê là em gái họ anh?”

Nguyễn Khê là nữ thần trong lòng rất nhiều nam sinh, ngay cả nhóm học sinh kém họ cũng đều thích cô.

Cảm thấy cô không ra vẻ, không kiêu căng, cũng khá dễ gần.

Có một lần một học sinh kém trong số họ quá ngu xuẩn, lần đầu tiên thi hàng tháng chép kết quả đáp án của học sinh đứng đầu vào phòng thi đầu tiên, cả người đều sững sờ, anh ta muốn nhìn đáp án phải trái bên cạnh, kết quả mấy học sinh kia đều che kín bài thi, sợ tầm mắt của anh ta làm bẩn bài thi bảo bối của họ, chỉ có Nguyễn Khê, cô nhìn anh bạn vò đầu bứt tai gãi má gấp đến đầu đầy mồ hôi, khẽ cười ra tiếng, cũng không ngăn anh ta nhìn trộm.

Còn có một lần quẹt thẻ ăn cơm ở căng tin, Lý Triết đang xếp hàng, trong thẻ không có tiền, vẫn là Nguyễn Khê chủ động mở miệng giúp anh ấy quẹt bảy đồng tiền lạp xưởng, mặc dù chỉ là bảy đồng, nhưng ít nhất hoa khôi trường người ta nguyện ý để ý đến anh ấy, anh ấy nhiều lần bị nhà trường thông báo phê bình, người trong lớp đều tránh anh ấy còn không kịp, kết quả hoa khôi lại nguyện ý quẹt thẻ giúp anh ấy. Từ sau sự việc này, Lý Triết đã trở thành fanboy của Nguyễn Khê, Ồ, không, là đàn anh hâm mộ.

Cho nên mỗi lần diễn đàn trường bình chọn hoa khôi, nhóm học sinh kém họ đều đe dọa dụ dỗ người khác bỏ phiếu cho Nguyễn Khê.

Đương nhiên Giang Dịch Hàn không xa lạ đối với cái tên này, chỉ là em họ là cái quái gì?

Hoắc Văn Đạt ngoan ngoãn giao điện thoại ra, Giang Dịch Hàn xem lại bài đăng kia lần nữa, vẻ mặt từ từ trở lại bình thường, thậm chí có chút trào phúng.

“Anh Hàn, việc gửi đáp án này có đáng tin không?” Hoắc Văn Đạt hỏi lại. - Đọc trên app TYT tytnovel.com

Giang Dịch Hàn liếc cậu ta một cái: “Cậu nói xem?”

“Được rồi, coi như tôi chưa nói gì.”

“Em họ anh rất được yêu thích.” Lý Triết còn hơi ngại: “Vậy anh Hàn, anh cảm thấy tôi như thế nào?”

“Xấu xí.” Giang Dịch Hàn thành thật trả lời.

Lý Triết bi phẫn nằm sấp trên bàn: “Không cần những lời công kích cá nhân như vậy.”

Hoắc Văn Đạt cười hihi: “Chỉ có cậu còn muốn theo đuổi hoa khôi trường chúng ta thôi, bỏ đi, hoa khôi muốn thi đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Đại, cậu nói xem cậu có chỗ nào xứng với người ta? Anh Hàn đã rất khéo léo, chỉ nói cậu xấu, để tôi nói cậu còn ngu ngốc ý.”

“Cô ấy còn là hoa khôi?” Dường như Giang Dịch Hàn cảm thấy hơi buồn cười, lại còn chủ động tham gia vào chủ đề của bọn họ.

Lý Triết gật đầu: “Đúng vậy, Đạt Đạt, hình như cậu và hoa khôi cùng trường cấp hai trước đây phải không, cô ấy là hoa khôi ở trường cấp hai?”

“Đừng gọi tôi như vậy, ghê tởm.”

Các nam sinh tụ tập một chỗ cũng thảo luận về nữ thần, Hoắc Văn Đạt nghĩ một chút: “Trường cấp hai cũng là hoa khôi, tiểu học thì không biết, anh Hàn, gen người trong nhà anh quá tốt rồi.”

Còn phải nói à? Em họ là hoa khôi, anh họ là nam thần, điều này thật là không cho người khác con đường sống mà. Quả nhiên người đẹp đều là người một nhà.

Chuông tan học vang lên, các học sinh lần lượt ra khỏi lớp học, từ lúc tan học đến tiết học đầu tiên vào buổi chiều, có hơn hai giờ nghỉ trưa, có một số học sinh ngoại trú gần nhà sẽ về ăn cơm. Giang Dịch Hàn không thích chen chúc xe buýt, Vương Mỹ Chi đã mua một chiếc xe đạp cho anh. Khi Nguyễn Khê nắm tay bạn cùng bàn đi ra khỏi trường thì nhìn thấy Giang Dịch Hàn đẩy xe đạp đứng ở cổng.

Mặc dù Giang Dịch Hàn ăn trưa và ăn tối ở nhà cô, nhưng hai người họ thật sự không thân quen, một ngày cũng không nói được mấy câu.

Chủ yếu là Nguyễn Khê cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Giang Dịch Hàn, mà Giang Dịch Hàn cũng lười phản ứng với cô, cho nên cho đến bây giờ, hai người họ ngay cả quan hệ bạn bè bình thường cũng không thân thiết. - Đọc trên app TYT tytnovel.com

Đương nhiên Nguyễn Khê sẽ không tự mình đa tình cho rằng anh đang đợi cô, lúc đang chuẩn bị đi về phía trạm xe buýt, cô chỉ thấy Giang Dịch Hàn đẩy xe đạp tới.

Bây giờ là giờ tan học, không biết cổng trường có bao nhiêu học sinh.

“Này, đó không phải là Giang Dịch Hàn sao! Trời ơi, không phải anh ấy cũng thích Nguyễn Khê chứ.”

“Cậu không xem bài đăng trên diễn đàn sao, Giang Dịch Hàn là anh họ của Nguyễn Khê, Nguyễn Khê là em họ của anh, hai người là quan hệ họ hàng.”

“Khó trách, thì ra là người một nhà, nhan sắc nghịch thiên.”

Nguyễn Khê ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng đã nghẹn lại. Cô không thể không bội phục sự lanh trí của mình, may hôm nay Diệp Huyên Linh làm loạn ra như vậy, nếu không tình hình thế này, cô nên làm gì để phủ sạch quan hệ cái gai này với Giang Dịch Hàn đây?

Quả nhiên Giang Dịch Hàn đứng trước mặt Nguyễn Khê, vỗ vỗ ghế sau, trong mắt tràn đầy trêu chọc: “Lên đi, em họ.”

Anh cắn rất nặng hai chữ cuối.

Nguyễn Khê nhanh chóng nhìn anh một cái, cười nhẹ điềm tĩnh: “Không cần đâu, tớ đi xe buýt.”

“Vậy làm sao được, em họ.” Giang Dịch Hàn thản nhiên gọi cô như nghiện vậy: “Xe buýt quá đông, đừng mất thời gian, mẹ em, dì anh còn ở nhà đợi chúng ta về ăn cơm đấy, mau lên xe đi em họ.”

Nguyễn Khê nghiến răng.

Biết giằng co ở cổng trường như vậy cũng không tốt, cười với bạn cùng bàn vẫy tay chào tạm biệt, rồi lên ghế sau xe đạp với dáng vẻ tráng sĩ bóp cổ tay.

“Em họ, ngồi vững nha.”

Trên đường đi cũng gặp không ít người quen, trong đó không thiếu học sinh đứng đầu, đương nhiên không có thời gian cũng không có cơ hội đi xem diễn đàn trường học, đối với Nguyễn Khê lại ở cùng với cái tên trùm trường kia lần lượt những con mắt ở cửa sổ nhìn xuống.

Đây là chuyện gì xảy ra vậy! Phải biết rằng nam thần và trùm trường trước đó đã theo đuổi Nguyễn Khê một thời gian dài, cô cũng chưa từng để ý tới họ, kết quả hiện tại nam thần, trùm trường mới đến này lại nhanh chân đến trước, vẫn theo đuổi hoa khôi?

Từ trường học đến khu chung cư cũng không xa, tốc độ đạp xe của Giang Dịch Hàn lại nhanh. Rất nhanh đi vào khu chung cư, mặc kệ anh có dừng xe hay không, Nguyễn Khê đều dứt khoát nhảy xuống, suýt nữa bị trật chân.

Nguyễn Khê không bao giờ nghĩ tới đời này lần đầu tiên cô đi xe đạp vườn trường lại tặng cho Giang Dịch Hàn.

Ngồi ghế sau xe đạp đây không phải là tình tiết không thể thiếu cho tình yêu tuyệt đẹp trong vườn trường sao? Bình thường Chu Trừng cũng sẽ đạp xe, vốn trong suy nghĩ của cô, sau khi mối quan hệ của họ dần dần sáng tỏ, cậu ấy có thể chở cô… Bây giờ cô ngồi xe đạp của Giang Dịch Hàn đây thì còn nói chuyện gì.

Giang Dịch Hàn dừng xe nhìn cô một cái: “Em họ…”

Nguyễn Khê vuốt tóc: “Đừng nói nữa.”

Xưng hô này nói ra từ trong miệng anh, thật sự là khiến da đầu người ta tê dại.

Được rồi, chuyện này vẫn là cô đuối lý, nhưng cô cũng không có cách nào. Tình hình lúc đó như vậy, cho dù cô nói thật cũng sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác mập mờ, cô chỉ có thể làm như vậy.

Giang Dịch Hàn khóa xe lại, chỉ vào cầu thang: “Ưu tiên em họ.”

Đây là không có ý định buông tha cái cuống này sao?

Nhưng Nguyễn Khê cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, nhìn dáng vẻ này của Giang Dịch Hàn cũng không giống như muốn vạch trần cô. Nguyễn Khê nghĩ một chút vẫn giải thích: “Có người nhìn thấy tớ ra vào cùng một khu chung cư với cậu, còn đi ra từ cùng một tòa nhà, bây giờ là lớp 12 rồi, nếu bị giáo viên hiểu lầm tớ yêu sớm sẽ rất phiền phức, tớ nghĩ cậu cũng không thích cảm giác bị người khác hiểu lầm. Hiện tại giáo viên trường rất nghiêm khắc trong việc yêu sớm, có trường hợp đó là dăm ba ngày mời phụ huynh, bố mẹ tớ làm việc rất bận, tớ không muốn họ vì tớ mà lo lắng, chỗ dì cũng vậy, đúng không, Giang Dịch Hàn…”

Cô vẫn muốn tiếp tục dùng tình cảm làm anh cảm động và dùng lý trí để anh hiểu, chỉ nghe thấy nam sinh thờ ơ, lười biếng nói: “Em họ, em thật dài dòng.”


App TYT & Euphoria Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play