Người này thuần túy chính là kiểu cho chút màu sắc thì sẽ mở được phường nhuộm, cho chút ánh nắng thì sẽ xán lạn. Ăn HaiDiLao gì chứ, uống gió Tây Bắc đi!
Nguyễn Khê thu lại nụ cười trên mặt, rất lạnh nhạt nói: "Không đi."
Giang Dịch Hàn rất muốn hỏi theo đến cùng tại vì sao, nhưng trong lòng anh cũng biết, nếu như hỏi tiếp vấn đề này, cũng chính là cho cô cơ hội sỉ nhục anh. Thân là một người đàn ông, năm lần bảy lượt bị cô chặn ngang, thật sự quá không ra gì. Cho nên, cho dù rất muốn trào phúng Nguyễn Khê, đâm cô mấy cái, nhưng bờ môi của anh cũng chỉ giật giật, dẫn đầu thỏa hiệp: "Được thôi, vậy đi ăn cái gì đây? Trước đó nói xong rồi, tớ không ăn bún gạo, đừng hòng lại lấy bún gạo ra lừa tớ."
"Ăn hải sản không?" Nguyên Khê giơ tay, nhìn thoáng qua đồng hồ. Mặc dù rất muốn chửi bới Giang Dịch Hàn, nhưng việc đã đến nước này rồi, làm lớn chuyện, cãi nhau với anh, đối với cô mà nói thì có ý nghĩa gì đâu chứ? Loại chuyện lãng phí thời gian, lãng phí nước bọt và tâm trạng này, không nên làm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT